Thái Tử Phi Trọng Sinh - Chương 3 + 4
Cập nhật lúc: 2024-07-13 11:48:53
Lượt xem: 320
Bởi vì áy náy, ta quỳ, cho dù là bị tính kế, ta cũng đã thực sự làm tổn thương trái tim của đích tỷ.
Cho đến khi đôi chân ta mất cảm giác, đích tỷ mới cho phép ta vào.
Nhưng vừa vào đến nơi, nàng liền tát ta một cái thật mạnh, ta bị tát lệch đầu, nhìn thấy nàng đang run rẩy.
“Tịch Nguyệt, muội có xứng được ta đối xử tốt không? Nếu không phải muội là muội muội mà ta yêu thương, ta đã sớm để Thái tử c.h.é.m c.h.ế.t muội rồi!"
“Bây giờ, muội đã biến ta thành trò cười, tỷ muội chung phu, muội cao hứng chưa?"
Có vẻ như đích tỷ rất uất ức, nàng lại hung dữ đạp ta vài cái, mắt nàng đỏ bừng.
Ta biết nàng uỷ khuất, nhưng chuyện đã đến nước này, ta cũng không cần giải thích nữa, ta biết, lúc này nàng không nghe lọt tai.
Vì vậy, ta quỳ xuống, để nàng trút giận, chờ nàng bình tĩnh lại, ta sẽ cầu xin nàng tra rõ sự thật.
Nhưng sau này mỗi lần ta nhắc đến chuyện này, nàng cả đều hành hạ ta một trận.
Lần đầu tiên, nàng bắt ta cõng mấy chục cân ngọc thạch từ Đông viện sang Tây viện, rồi lại bắt ta mang trở lại, mỗi ngày vài lần đi đi lại lại, ta đứng cũng không vững.
Lần thứ hai, nàng giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, cầm bình hoa đập vào ta khi ta đang gác đêm cho nàng, m.á.u chảy đầm đìa.
Ta hiểu rằng, chuyện này chính là điểm yếu của nàng, ta cũng không nhắc lại nữa, chỉ để nàng xả giận, trong lòng cảm thấy dễ chịu.
Thái tử cũng vì chuyện leo lên giường mà xem ta như không tồn tại.
Nửa năm trôi qua, ta bị hành hạ đến gầy yếu đi nhiều, vài lần ngất xỉu, ta tưởng mình sắp chết.
Nhưng khi mở mắt ra, đích tỷ khóc lóc xin lỗi ta, nàng nói: “Nửa năm nay ta không tỉnh táo, lại làm tổn thương muội nhiều đến vậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thai-tu-phi-trong-sinh/chuong-3-4.html.]
“Tịch Nguyệt, ta xin lỗi muội.” Nàng nói, gần đây nàng biết mình không thể sinh con, nàng sợ mất Thái tử, muốn ta đi hầu hạ hắn để sinh con.
Đích tỷ xin lỗi ta, nàng nói đã tha thứ cho ta. Bây giờ, coi như nàng cầu xin ta, nàng cần một đứa con.
Nhìn đích tỷ khóc, ta đã đồng ý.
Tối đó, ta bị đưa đến viện của Thái tử, hắn cũng không nói chuyện với ta, chỉ làm theo thủ tục.
Ta cũng không cố gắng lấy lòng, sợ tỷ tỷ buồn.
Nhưng sau khi Thái thị tẩm ta, đích tỷ lại thay đổi, nàng lại bắt đầu làm khó ta, sau đó lại ôm ta xin lỗi với vẻ đau lòng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cho đến khi ta có thai, nàng mới tốt hơn. Ta không còn sống trong viện tồi tàn đó nữa, mà được đích tỷ đưa đi, ở cùng nàng, để nàng chăm sóc cho ta.
Dù thỉnh thoảng vẫn đột nhiên gây khó dễ, nhưng cũng không còn tổn thương thực sự.
Ta nghĩ rằng, đích tỷ đã tha thứ cho ta rồi.
Ngày ta sinh con, đích tỷ cũng đến. Ta nghĩ, nàng sẽ nắm tay ta và nói: “Tịch Nguyệt, đừng sợ, ta sẽ ở bên muội.”
Nhưng điều ta chờ đợi lại là ánh mắt lạnh lùng và câu nói kia: “Mở bụng nàng ra, lấy đứa trẻ ra.”
Mổ lấy con là phương pháp cứu đứa trẻ trong trường hợp sinh khó, nhưng rõ ràng, ta có thể sinh thường được.
“Tỷ, ta có thể sinh mà, đừng bỏ rơi ta có được không?" Ta nghĩ, đích tỷ lại phát bệnh, hận ta đến tận xương tủy. Nhưng nàng chỉ cười nhạt: “Nếu không phải vì ta không thể sinh con, ta cũng sẽ không chịu đựng ngươi đến vậy."
“Ta chỉ cần đứa trẻ, còn ngươi, không còn giá trị nữa rồi.”
Đích tỷ nói, ta nằm trên giường Thái tử là do nàng sắp đặt, quản sự của khu săn b.ắ.n thu là người của nàng.
Đích tỷ đã sớm biết bản thân không thể sinh con, liền tính toán khiến ta bị mọi người ghét bỏ, chỉ vì, ta là người dễ bị điều khiển nhất. Nàng lợi dụng sự áy náy của ta. Ta bị khống chế, bị sống sờ sờ mổ bụng, chưa kịp nhìn đứa con thì đã bị cuốn trong chiếu rơm và ném ra bãi tha ma, đau đớn mà chết. Vì lòng ích kỷ của nàng, mà đã huỷ hoại cả đời ta.