Thái Tử Phi Trọng Sinh - Chương 7 + 8
Cập nhật lúc: 2024-07-13 11:49:55
Lượt xem: 1,065
Tỷ tỷ muốn bế ta lên, nhưng nữ tử sức yếu, nàng không bế nổi.
Đang lúc nàng định gọi người hầu giúp đỡ, một bàn tay đón lấy tôi, vững vàng bế lên, mùi đàn hương quen thuộc bao quanh mũi ta.
Ta biết, đó là Thái tử.
“Dao Nhi, cô biết nàng trong lòng khó chịu, nhưng chuyện này không thể trách nàng ấy.” Thái tử cho rằng hình phạt của tỷ tỷ quá vô lý.
Nghe ra ý tứ, mặt tỷ tỷ trắng bệch, lo lắng rơi lệ, “Là lỗi của thần thiếp, luôn không nhịn được trách móc muội muội, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Được đảm bảo, Thái tử bế ta về cung của đích tỷ, đợi thái y băng bó cho ta xong mới đứng lên.
“Cô còn có việc quan trọng, Tịch Nguyệt giao cho nàng sắp xếp.”
Nói xong, Thái tử quay người rời đi, tỷ tỷ vội vàng tiễn hắn ra ngoài.
Quay đầu lại, nàng nhìn ta bằng ánh mắt đầy oán độc và không cam lòng, sự việc đã khác xa so với tính toán của nàng.
Sau khi ta tỉnh lại, đích tỷ bảo người đưa ta đến cái viện nhỏ tồi tàn như kiếp trước, thậm chí cơm canh nhạt nhẽo đến mức có thể đếm được vài hạt gạo.
Ta bưng bát cơm tìm Thái tử và đích tỷ, khóc lóc:
“Tỷ tỷ, nếu tỷ còn oán giận Tịch Nguyệt, thì để Tịch Nguyệt c.h.ế.t đói đi.”
Thế là, thức ăn của ta bắt đầu phong phú hơn, thậm chí viện của ta cũng được đổi.
Mỗi lần nàng cấu véo ta, ta liền cầm mảnh vỡ rạch lên cổ tay, “Tỷ tỷ, ta vẫn nên c.h.ế.t đi thì hơn..."
Nàng chỉ còn cách vội vàng ngăn cản và xin lỗi mới có thể dỗ dành ta, sau đó không dám làm khó ta nữa.
Một năm không gặp, tính cách của ta trở nên mạnh mẽ đến mức không ai có thể chèn ép, đích tỷ dù muốn làm khó ta cũng phải e dè.
Thấy tình hình không kiểm soát được, đích tỷ không làm khó ta nữa mà quyết định đẩy nhanh kế hoạch.
Một tháng sau, khi ta đang nằm trên ghế mây, ăn nho do nha hoàn đút, cánh cửa lớn bị đẩy ra. Người đến là đích tỷ.
Thấy ta, nàng liền xua đuổi cung nhân, bắt đầu khóc:
"Tịch Nguyệt, tỷ tỷ phải làm sao đây..."
"Đêm qua tỷ tỷ bị chẩn đoán bị cung hàn, không thể sinh con, nhưng ta là Thái tử phi, nếu không có con bên cạnh, sau này phải làm sao?"
"Lúc đó tỷ tỷ thất thế, tỷ muội chúng ta đều không có kết cục tốt, muội khỏe mạnh, hãy vì chúng ta mà cố gắng một chút, được không?"
Còn việc cướp con của ta thế nào, sau này hãy tính.
Nhìn nàng khóc, ta lười biếng ngáp,
"Nhưng tỷ tỷ, Thái tử sẽ để cho ta thị tẩm ư ?"
Thái tử tuổi trẻ tài cao, không gần nữ sắc, đến nay chỉ cưới mỗi tỷ tỷ làm Thái tử phi, kiếp trước, nàng khóc lóc trước mặt Thái tử nói ta bị bệnh tương tư, để ta được thị tẩm.
Thái tử chán ghét ta, nhưng vẫn đến, nói trắng ra, hắn cũng bị vẻ đẹp của ta làm động lòng, nam nhân, không ai là không thích sắc đẹp, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi.
Lúc đó ta rất áy náy, không dám nói một câu nào với Thái tử, bây giờ, ta bị hãm hại, không nợ đích tỷ, nên sẽ không hổ thẹn.
Nghe lời ta nói, đích tỷ lập tức nắm tay ta đảm bảo,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thai-tu-phi-trong-sinh/chuong-7-8.html.]
"Chỉ cần muội đồng ý, với dung mạo của muội, Thái tử chắc chắn sẽ không từ chối, tỷ tỷ sẽ đi nói, thêm tên muội vào thị tẩm bài."
"Được." Ta không từ chối.
Đêm đó, ta được Thái tử triệu kiến.
Lần này, khi hắn định cởi dây áo của ta thì ta ngăn lại, không đợi hắn thắc mắc, ta đã đẩy ngã hắn xuống giường, lột áo hắn.
Sờ lên n.g.ự.c săn chắc, ta đỏ mặt tiến lại gần: "Điện hạ, Tịch Nguyệt ngưỡng mộ người."
"Cô nhìn không ra, nàng vẫn là một kẻ phóng túng, chuyện săn thu thật sự không phải do nàng làm sao?"
Hắn cười, nhưng kèm theo sự nguy hiểm.
Ta cười khẽ, không nhịn được mắt đỏ hoe, không nói gì, chỉ hôn lên môi hắn.
Mắt hắn ánh lên màu đỏ tươi, ngay lập tức đè taxuống dưới.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tình cảm giữa nam nữ, chỉ sâu đậm nhất khi trên giường.
Kiếp trước, ta không có một phản ứng nào, để Thái tử đối xử thô bạo, bản thân chịu đựng đau đớn.
Thị tẩm hai tháng, ta cũng biết sở thích nhỏ không ai biết của Thái tử, thích những người táo bạo, đích tỷ thì đoan trang, tự nhiên sẽ không hợp.
Nhưng ta dám, sống lại một kiếp, ta muốn sống, tất cả những gì đích tỷ để tâm, tôi đều muốn!
Đêm đó, hắn đặc biệt hung ác, nhưng cũng mang theo sự dịu dàng.
Suốt một đêm, gọi nước năm lần, đến khi trời sáng, ta mới nhắm mắt, nước mắt lăn dài trên má.
"Sao lại khóc?" Sự dịu dàng còn đó, hắn nâng ngón tay lau nước mắt cho ta.
"Điện hạ, thiếp trong sạch."
Khoảnh khắc này, sự yếu đuối và ỷ lại trong mắt ta lọt vào mắt hắn, trái tim như bị nắm chặt.
"Cô tin nàng."
Một nụ hôn rơi trên má, ta chìm vào giấc ngủ.
Để tanhanh chóng mang thai, đích tỷ giả bệnh, không thị tẩm, cố gắng tạo cơ hội cho ta.
Nhưng dần dần, nàng phát hiện có điều không ổn.
Giữa ta và Thái tử, dường như ngày càng ám muội, thậm chí còn thân thiết hơn khi nàng mới vào Đông Cung.
Sự bất an mạnh mẽ lởn vởn trong lòng, cho đến khi Thái tử nói muốn nâng ta là trắc phi.
Nàng biết, có chuyện xảy ra rồi.
Nhân lúc Thái tử thượng triều, nàng giận dữ đạp tung cửa phòng ta, tức tối nói: "Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi dám quyến rũ Thái tử!"
Ta chỉ ôm con mèo Thái tử tìm cho ta, nhẹ nhàng vuốt ve, lông mày khẽ nhướng: "Thái tử cũng là phu quân của Tịch Nguyệt, nói gì đến quyến rũ?"
"Hay là, tỷ tỷ chỉ muốn lợi dụng ta, cuối cùng bỏ mẹ giữ con.”