THAM ĂN CHẾT CÔ ĐI! - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-15 19:59:20
Lượt xem: 255
10
Bởi vì trong lòng có tâm sự nên cả đêm trôi qua, tôi cũng không thể ngủ được.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên Trần Phương đã đổ mọi chuyện lên đầu tôi.
Giáo viên hướng dẫn Triệu Tồn vội vàng chạy về với vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập sự thất vọng.
Ông ấy nói:
"Bạn học Trần Phương bây giờ còn ở bệnh viện, em theo tôi cùng đi đến thăm em ấy. Các em đều là bạn học, em xin lỗi nhà em ấy, thầy sẽ nói thay cho em.”
Nói thay tôi?
Mặt tôi hiện lên sự mơ hồ rồi hỏi ngược lại:
"Trần Phương vào bệnh viện thì em biết nhưng sao thầy lại nói em phải xin lỗi cậu ta, cho em hỏi một chút chuyện này có liên quan gì đến em?"
Có lẽ thái độ của tôi rất cứng rắn.
Triệu Tồn sửng sốt vài phút, sau đó ánh mắt nhìn tôi lại càng thêm phiền não hơn.
Có thể ông ấy đang cảm thấy tôi đang càn quấy nên không muốn giải thích nhiều, nhấc chân đi ra ngoài đồng thời bỏ lại một câu:
"Bạn học Chu Thanh Thanh, Trần Phương hiện giờ đang nằm viện, nghe bác sĩ nói tình huống của em ấy không tốt lắm. Em có ngụy biện với tôi cũng vô dụng, còn không bằng nhận sai sớm một chút để bản thân được khoan hồng!"
Thái độ của Triệu Tồn khiến tôi hiểu được mọi chuyện.
Chỉ dựa vào miệng tôi thì tôi không thể chứng minh mình vô tội được.
Trong chuyện này, Trần Phương là người bị hại, là kẻ yếu.
Độ bao dung và đồng cảm của mọi người đối với kẻ yếu sẽ khiến họ không chút nghi ngờ mà tin tưởng lý do thoái thác của kẻ yếu.
Lúc Triệu Tồn đưa tôi tới bệnh viện, Trần Phương còn chưa ra khỏi phòng bệnh.
Cố Duyệt nằm trên ghế hành lang, trong mắt đầy tơ máu.
Vừa thấy chúng tôi, cô ấy không chút do dự vọt về phía tôi, lớn tiếng chất vấn: "Chu Thanh Thanh, cậu biết rõ Trần Phương có bệnh gan, vì sao còn muốn ép cậu ấy ăn chocolate rượu cậu không cần?"
11
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Vẻ mặt Cố Duyệt mang đầy thù hận giống như muốn xé xác tôi.
Tôi nghĩ cô ấy cũng bị dọa.
Trần Phương hộc m.á.u rất nghiêm trọng, chưa nói đến việc cô ấy bị bắt đi theo tới bệnh viện thì còn phải ngủ trên hành lang không có giường này một đêm vì thế trong lòng cô ấy rất tức giận.
Nhưng tôi vẫn chưa bỏ lỡ bất cứ chuyện gì, cũng không có lý do gì để nhận lấy sự chỉ trích vô cớ của cô ấy.
Tôi nhìn về phía Triệu Tồn:
"Thầy hướng dẫn, mặc dù chocolate kia là của em nhưng..."
Tôi còn chưa nói xong thì đã bị một người phụ nữ lớn tuổi ra cắt ngang.
"Được lắm, quả nhiên là mày hại con gái tao thành ra như vậy, tao mặc kệ, tao muốn mày bồi thường tiền!"
Phía sau người phụ nữ lớn tuổi là một người đàn ông trung niên.
Ông ta không lên tiếng, ngược lại còn dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn khắp người tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tham-an-chet-co-di/chuong-4.html.]
Tôi trốn sau lưng Triệu Tồn, cố nén sự tức giận phản bác.
"Tôi nói rồi, chocolate là của tôi thì không sai nhưng tôi cũng không ép Trần Phương ăn. Hơn nữa, chocolate kia đã bị tôi ném vào trong thùng rác dưới lầu từ lâu rồi, dựa vào đâu mà mọi người nói tôi hại cậu ta?"
Tôi vừa nói chuyện rồi vừa lấy điện thoại di động ra đưa đến trước mặt Triệu Tồn.
Sau khi nhận được chuyển phát nhanh tôi mở ra xem, kết quả phát hiện là chocolate rượu tôi không thích.
Loại chocolate này ở nước ngoài có tửu lượng rất cao, ký túc xá chúng tôi đều là sinh viên nên tôi cũng không muốn cho mọi người ăn, trực tiếp ném vào thùng rác.
Sau đó, tôi mở video gửi cho bố mẹ ra.
Video bắt đầu được ghi lại từ lúc tôi xuống lầu, ghi lại rõ ràng hình ảnh tôi quăng nó vào thùng rác.
Triệu Tồn xem video, lại xem cuộc trò chuyện giữa tôi và bố mẹ tôi có nói mình không thích ăn, bảo họ sau này đừng gửi nữa, sự hoài nghi trong đáy mắt của ông ấy đã giảm hơn phân nửa.
"Như vậy xem ra, chocolate Trần Phương ăn không phải của em rồi!"
12
Nghe Triệu Tồn nói như vậy, người phụ nữ bên cạnh cũng mặc kệ.
Bà ta và người đàn ông liếc nhau đưa tay muốn bắt tôi nhưng kết quả là bổ nhào vào khoảng không.
Triệu Tồn ngăn hai người lại khuyên giải:
"Mẹ Trần Phương, con gái bà vào bệnh viện không liên quan gì đến bạn học Chu Thanh Thanh, bà không thể ra tay đánh người như vậy được.”
“Sao lại không liên quan?”
Người đàn ông bước ra, đưa tay chỉ về phía tôi:
"Vừa rồi chúng tôi nghe rất rõ ràng, cô gái này nói chocolate là của cô ấy, thầy không thể bao che cho học sinh của mình như vậy được!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Triệu Tồn hoàn toàn trầm xuống.
Ông ấy mới làm giáo viên hướng dẫn không lâu, vì muốn có danh tiếng tốt mà lấy nhiều tiền thưởng nhưng vẫn thực hiện nguyên tắc đối xử công bằng.
Trần Phương nói hươu nói vượn này rất có thể khiến tiền thưởng của ông ấy ngâm nước nóng.
Vì thế, Triệu Tồn trở nên nóng nảy.
Ông ấy mở video trong điện thoại di động của tôi ra đẩy tới trước mặt hai người bên Trần gia:
"Xem đi, bạn học Chu người ta có video làm chứng rõ ràng.”
Video phát rất nhanh, đủ để cho tất cả mọi người thấy rõ hành động của tôi.
Sau khi nhận ra mọi chuyện phát triển không như dự đoán, trong nháy mắt mẹ của Trần Phương đứng dậy, đập điện thoại di động của tôi xuống đất, còn nhảy lên dẫm hai chân lên đó.
Điện thoại di động tan xương nát thịt, sau khi giãy dụa thì màn hình đen lại.
Bà ta nhe răng trợn mắt chắn ở phía trước khóc lóc om sòm:
"Bớt lấy những thứ không rõ nguồn gốc này ra gạt tôi, tôi nói cho các người biết, hôm nay tôi không lấy tiền thì đừng nghĩ đến việc rời khỏi đấy!"
Anh trai của Trần Phương cũng chêm thêm vào dịu dàng nói:
"Em gái tôi là một người sống sờ sờ, trước khi nhập học rõ ràng chẳng có vấn đề gì cả nhưng bây giờ em ấy lại nằm trong phòng cấp cứu không biết sống c.h.ế.t ra sao, nếu tôi báo cảnh sát thì ai trong số các người có thể thoát được chứ?"
"Không bằng thương lượng rồi giải quyết, chúng tôi cũng không muốn nhiều, chỉ cần một trăm vạn tệ là được!"