Thẩm Đường Châu - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-03-15 16:09:44
Lượt xem: 5,690
Lúc lá cây bạch quả trong cung bắt đầu rụng, sắp tổ chức hội săn bắn mùa thu rồi.
Châu Thuấn đứng ở vị trí này đã mấy năm, nhưng chưa từng tổ chức hội săn bắn. Châu Thuấn nói hội săn bắn là thịnh yến của võ tướng, hắn nói ta có thể kỳ vọng một chút.
Ta có thể kỳ vọng cái gì? Ta vừa không biết cưỡi ngựa, vừa không biết bắn tên, ta hoài nghi hắn đang châm chọc ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta nói cho Châu Thuấn nghi ngờ của ta, hắn lại mắng ta ngu xuẩn. Sau đó ta quyết định đơn phương tuyệt giao lần thứ n với hắn.
Phương thức tuyệt giao của ta và hắn chính là lúc không có thái hậu và những người khác, ta sẽ khinh bỉ hắn, sẽ đi phía sau dẫm gót giày hắn...
Hôm nay ta đang ở trong cung thái hậu ăn thịt khô Trương ma ma làm, Ninh công công bên cạnh Châu Thuấn liền tới thông báo Châu Thuấn đang ở chuồng ngựa đợi ta tới chọn ngựa.
Ta vừa muốn từ chối liền nhìn thấy ánh mắt ngập tràn từ ái của thái hậu, trước mặt thái hậu ta không thể quá vô lễ với Châu Thuấn, sẽ bị ma ma dạy lễ nghi của nàng giáo huấn ít nhất nửa năm!
Trong chuồng ngựa có rất nhiều ngựa, nhìn qua con nào cũng giống nhau, chỉ có một con cực kỳ chói mắt, bởi vì nó đen hơn các con ngựa khác.
Ta đang đứng trước chuồng con ngựa đen kia, Châu Thuấn từ đối diện ta đi tới, hắn đưa tay sờ con ngựa kia, con ngựa vô cùng thân thiết cọ cọ tay hắn.
Ta nói:"Ngựa của ngươi hả?"
Châu Thuấn: "Ừm, ngươi thích?"
Ta cũng đưa tay muốn sờ sờ con ngựa đó, sau đó nó liền né tránh tay ta rồi.
Châu Thuấn ha ha ha bật cười, ta nói đúng là mã trung liếm cẩu. Châu Thuấn nói đây là con ngựa tốt rất nhiều năm mới gặp, còn nói ngựa nhận chủ mới là ngựa tốt.
Ta thấy hắn vì nó giải thích như thế liền nói: "Sao nào? Ngươi muốn tặng ta sao?"
Châu Thuấn nói: "Có thể tặng ngươi, nhưng tới ngày hội săn bắn, ngươi không được cưỡi con ngựa này."
Ta hỏi hắn vì sao, Châu Thuấn nói: "Bởi vì ta thời thời khắc khắc đều là một cái bia sống, nếu vì một con ngựa của ta làm ngươi chết rồi, vậy ta sẽ oan uổng nhiều lắm!"
Ta nói có đạo lý, sau đó ta dựa theo suy nghĩ chọn một con ngựa siêu cấp không thu hút.
Trước hội săn bắn ta đã học xong cưỡi ngựa, Châu Thuấn rất kinh ngạc. Hắn cảm thấy cái thứ gọi là huyết mạch này thật là ảo diệu.
Ta vô cùng kiêu ngạo, cùng ngày học xong ta liền chạy đi khoe với thái hậu, thái hậu khen ta hổ phụ không sinh khuyển nữ.
Sau đó ta liền đem đi toàn bộ thịt khô của Trương ma ma làm đi. Cùng ngày, thái hậu còn cho người tặng rất nhiều kỵ trang tới cung của ta.
Lúc sắp xuất phát, ta mới biết thì ra thái hậu không đi. Ta chạy tới trong cung thái hậu, muốn hỏi nàng vì sao không đi.
Nhưng Trương ma ma bên cạnh thái hậu không cho phép ta đi hỏi, ngăn ta trước cửa nội điện.
Trương ma ma nói cho ta biết, thái hậu và tiên đế là ở hội săn bắn đính ước. Sau đó ta liền thức thời rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tham-duong-chau/chuong-7.html.]
Bởi vì Châu Thuấn muốn cưỡi ngựa, thái hậu lại không đi, nên xe ngựa siêu cấp xa hoa kia chỉ có ta một mình hưởng thụ. Lúc tới quốc trường , ta đã sắp mệt chết rồi.
Ta xuống xe ngựa, liền thẳng tắp chạy về phía Châu Thuấn.
Hắn đang cùng tốp năm tốp ba người nói chuyện, thấy ta đến gần, hắn phân việc cho những người đang nói chuyện cùng mình.
Ta hỏi hắn ở cái lều nào, hắn duỗi tay chỉ chỉ. Ta liền chuẩn bị đi tới cái lều đó, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ta nói: "Ta ở lều nào?"
Hắn nói: "Ngươi ở cái lều bên cạnh kia."
Hắn thấy ta không nói gì, liền hỏi ta: "Còn có chuyện gì? "
Ta nghĩ nghĩ liền nói: "Ta ở cái lều bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh lều ngươi được không? Lều bên cạnh ngươi nên đặt một ít cao thủ."
Hắn nói: "Không có tiền đồ!"
Sau đó hắn đi tới trước mặt ta chỉ chỉ các lều xung quanh chúng ta nói: "Cái kia, cái kia, cái kia toàn bộ đều là cao thủ."
Ta mặt mày hớn hở nói: "Được, vậy ta đi nghỉ ngơi trước đây, ngồi xe ngựa làm ta mệt chết đi được, lần sau ta không đến nữa."
Ta đã nói chẳng có gì tốt để kỳ vọng mà.
Ta chỉ cần ngồi bên dưới Châu Thuấn, nhìn các tiểu tướng của Châu Thuấn nhận lệnh chạy vào rừng.
Sau đó ta liền bắt chờ đợi lâu dài. Thấy Châu Thuấn vẻ mặt điềm tĩnh, ta lặng lẽ hỏi hắn: "Không buồn chán sao?"
Hắn liếc ta một cái.
Có người lục tục trở về rồi. Cuối cùng trước thời gian quy định tất cả mọi người đều trở về. Có một tiểu tướng che mặt có số lượng con mồi dùng mắt thường có thể nhìn thấy nhiều hơn người khác rất nhiều. Ta nghĩ hắn hôm nay hẳn người đứng đầu.
Đúng như dự đoán, chả bao lâu liền có người đưa cờ nhỏ tới tay hắn. Lúc ta chuẩn bị đứng dậy về lều nghỉ ngơi một chút, buổi tối sẽ lại ra ngoài ăn miếng thịt to, uống bát rượu lớn, người bên cạnh tiểu tướng che mặt kia đột nhiên nói:
"Khởi bẩm hoàng thượng, tất cả con mồi của đại nhân nhà ta đều tặng cho Thẩm tiểu thư, phần thưởng cũng tặng cho nàng ấy.”
Động tác đứng dậy của ta cứng đờ, lại nhìn tiểu tướng kia một cái, vóc người không sai biệt với ta lắm, một thân hắc y đứng ở bên kia.
Bởi vì khoảng cách không phải rất gần, ta nhìn không rõ là ai, chỉ cảm thấy nàng vô cùng kiên cường.
Châu Thuấn ý vị thâm trường nhìn ta một cái, nói: "Chuẩn."
Sau đó ta liền mơ mơ hồ hồ bị Châu Thuấn nhét cho một cái chủy thủ. A! Giải thưởng hôm nay là một cái chủy thủ thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
Ta lặng lẽ hỏi Châu Thuấn, chủy thủ này có đáng tiền không?
Hắn lại lườm ta một cái.