THANH LOAN - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-22 18:59:28
Lượt xem: 76
Nhưng sáng nay hắn đã trả lại trâm cài tóc cho ta.
Ta tức giận: “Cẩu nô tài, ngươi coi thường phần thưởng của bổn Công chúa ta sao?”
Hắn phớt lờ ta và tự tay cài trâm lên tóc cho ta: “Nữ nhân phải cài trâm mới đẹp”.
Thì ra hắn đã nhìn thấy hộp trang điểm của ta và biết rằng ta không còn mấy món trang sức nữa.
Hôm nay ta đã ăn ba bữa một cách thành thật nhưng chúng chẳng có mùi vị gì cả.
Nhưng mỗi khi ta mất bình tĩnh, Phương Tư Tận sẽ nhìn ta với vẻ mặt nghiêm nghị, ta luôn nghĩ đến chuyện hắn tát và véo cổ ta... Ta g--hét hắn một chút và hơi sợ hắn một chút. Ta càng muốn c--hặt cái đầu của hắn.
…
Ngày mùng bốn tháng chạp âm lịch.
Hôm nay thật yên bình và tĩnh lặng. Tuyết rơi dày đặc, trong cung cũng không có than tốt, khói khiến người ta ho liên tục.
Ta gọi Phương Tư Tận đến quạt than cho ta, hắn không thể rời đi và đang nhặt than. Than đang cháy đén bốc khói, nếu lấy chúng ra, ta có thể ngừng ho.
Hôm nay ta lại nói với hắn mấy câu, ta hỏi hắn rốt cuộc đã nói gì xúc phạm tân Hoàng đế, nhưng hắn không nói cho ta biết.
Đêm đến, hắn ngồi dựa vào giường ta mà ngủ.
Ta chỉ có một bình nước nóng, hắn sợ ta lạnh nên mỗi giờ lại lấy ra thay nước một lần.
Công việc quá tồi tàn mệt mỏi, không ai muốn làm nên ta phải để một nam nhân thò tay vào dưới chăn của mình.
Lúc đầu ta cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ kỹ thì thấy hắn là thái giám, nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể làm gì?
Nửa đêm, ta đang ngủ, hắn lại đưa tay ra lấy bình nước nóng.
Với đôi mắt ngái ngủ và tức giận, ta nhéo mạnh cánh tay hắn: “Cẩu nô tài, tay của ngươi làm ta lạnh cóng!”
Hắn không nói gì, chỉ thở nhẹ. Nam nhân này không chỉ có đôi tay lạnh lẽo mà cả cơ thể dường như đang run rẩy.
“Có chuyện gì thế?” ta hỏi.
Hắn không trả lời, đứng dậy, di chuyển hai bước rồi rên rỉ.
Vết thương do bị tra tấn còn chưa lành, ta cứ quăng hắn, đêm nay hắn rốt cục không thể chịu đựng được nữa.
Ta tỏ ra thương xót và nói cho hắn biết tủ nào chứa thuốc cầm m.á.u và chữa bệnh.
Hắn không chịu lấy thuốc, nói rằng hắn sẽ rời đi vì bị xúc phạm nhưng ta đã ngăn hắn lại.
“Ngươi đến đây ta bôi thuốc cho.” Ta nói.
Nghe vậy, hắn nhìn ta ngạc nhiên.
Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt.
Ta nói: “Tối như mực, ngươi sợ cái gì?”
Hắn cười khổ: “Công chúa thật đúng là giỏi ngược đãi người khác.”
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hắn cởi áo rồi quay lưng cho ta bôi thuốc.
Vị công tử tốt bụng, ngọc thu lâm phong ( 玉树临风: ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách), thật sự đã rơi vào tình trạng như vậy.
Ta hỏi hắn có hối hận không?
Hắn cố chịu đau và trả lời một cách mạnh mẽ: “Ngọc có thể vỡ thành từng mảnh nhưng độ trắng của nó không thể thay đổi. Vàng có thể bán được nhưng sức mạnh của nó không thể thay đổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-loan/2.html.]
Không biết vì sao, ta hừ lạnh một tiếng: “Đáng tiếc ngươi không còn là vàng là ngọc, mà là thái giám.”
Hắn không tức giận mà nói: "Đúng vậy, nhưng Công chúa, nàng là vàng là ngọc."
Hắn châm biếm ta. Ta là một công chúa tàn tật, què quặt, mất nước, làm sao có thể là vàng là ngọc được? Ta lại tức giận, muốn c--hặt đầu hắn lần nữa.
…
Ngày mùng năm tháng chạp âm lịch.
Hôm nay tinh thần Phương Tư Tận đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động bắt chuyện với ta.
Hắn nói tối qua hắn không chế nhạo ta. Hắn nói đất trời luôn chuyển động, quân tử phấn đấu hoàn thiện bản thân, ta còn trẻ, chỉ cần nghĩ tới thì tương lai sẽ có những ngày tươi đẹp.
Ta bảo hắn im lặng ngay lập tức. Ta thậm chí còn không thể đứng dậy, tương lai cái rắm ấy.
Ta nói, ta biết nếu ta không đứng lên được thì cuối tháng hắn sẽ bị xử tử.
Nhưng ngay cả khi lo lắng, hắn cũng có thể nói dối mà không chớp mắt. Hắn lắc đầu: “Nô tài chỉ cảm thấy công chúa tuổi còn trẻ lại xinh đẹp, không nên giam mình trong phòng, nàng nên đi ngắm hoa thưởng nguyệt.”
Ta nói, hãy quên nó đi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Hắn nói, để hắn bế ta ra ngoài xem.
Ngoài sân có một chiếc xích đu, hắn bế ta lên trên xích đu và đẩy ta từ phía sau. Chiếc xích đu càng lúc càng cao, ta vừa sợ vừa thấy vui, vừa cười vừa la.
Khi ta mệt, xích đu dừng lại. Phương Tư Tận quay vào phòng và lấy cây cung của ta ra.
Ta b.ắ.n cung rất chính xác, ngắm chiếc lá nào lên cây, ta b.ắ.n trúng chiếc lá đó.
Phương Tư Tận từng là quan văn, hắn ghen tị với kỹ năng của ta.
Ta nói, ngươi có biết chân ta vì sao mà gãy không?
Khi tân Hoàng đế soán ngôi, ta đứng trên bục cao và cố dùng cung b.ắ.n hắn, ta đã b.ắ.n trúng n.g.ự.c trái của hắn. Nhưng trái tim của nam nhân này lại hi hữu ở phía bên phải.
Hắn chiếm lấy ngai vàng, quản thúc và đánh gãy chân ta. Ta muốn c--hết, nhưng bị giám sát chặt chẽ suốt ngày nên đó không phải là điều dễ dàng.
Nghe vậy, Phương Tư Tận đột nhiên nắm lấy cổ tay ta.
"Đừng c--hết."
"Đừng c--hết, phải sống. Chỉ có sống mới có hy vọng."
Chẳng lẽ hắn còn thời gian để suy nghĩ về sự sống c--hết của ta sao? Chỉ còn hai mươi lăm ngày nữa là đến thời hạn một tháng, vì vậy hắn nên lo lắng cho cái đầu của mình thì hơn.
…
Ngày mồng sáu tháng chạp âm lịch.
Hôm nay trời rất lạnh, càng ngày càng lạnh. Khi thời tiết trở lạnh, con người có xu hướng lười biếng, đám cẩu nô tài này ngày càng lười biếng hơn. Trước đây, họ không thèm quan tâm đến ta.
Họ lười mang đồ ăn cho ta, lười tắm cho ta, thậm chí có lúc ta muốn đi vệ sinh gào thét muốn vỡ phổi, họ cũng lười mang bô cho ta. Sau đó, họ ngừng đưa nước cho ta.
Sau khi Phương Tư Tận đến, cuối cùng cũng có một người siêng năng trong cung. Đêm đó ta lại khóc và kêu cứu, hắn bàng hoàng bước vào và rót cho ta chút nước.
Ta làm đổ cốc nước và nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ.
Lúc đầu hắn bối rối, sau đó có chút tức giận... Sau đó hắn mới ý thức được: "Chờ một chút, nô tài mang bô vào."
"Cút!"
Hắn chìa tay ra: "Nô tài bế công chúa ra ngoài nhé?"
"Ta bảo ngươi đi ra ngoài!"