Thanh mai ngọt ngào - 4
Cập nhật lúc: 2024-06-02 11:56:54
Lượt xem: 153
Từ khi đi học, Chúc An Du luôn được các bạn nữ yêu thích.
Lúc đó, cậu ấy rất thích chơi bóng rố.
Lần nào cũng bắt tôi đến xem, lý do là phải biết kết hợp giữa học hành và giải trí.
Thực tế, tôi là do tôi bị cậu ấy nắm đằng chuôi, nếu tôi không đến, cậu ấy sẽ không dạy tôi học vật lý.
Hôm đó tôi mải làm bài tập, khi tôi đến, trận đấu đã kết thúc rồi.
Bọn họ tụ tập nói chuyện.
Có bạn nam hỏi, "An Du, cô thanh mai của cậu đâu? Sao còn chưa tới?"
"Lần nào cô ấy cũng đến xem cậu chơi bóng, có phải cô ấy thích cậu không?"
"Đừng nói lung tung."
Rất dễ dàng để nhận ra Chúc An Du trong đám đông, cậu ấy không vui ném quả bóng trong tay ra xa.
"Vậy còn cậu, đã từng động lòng chưa?"
Tôi nín thở, dỏng tai lên lăng nghe.
Nửa ngày sau, cuối cùng cậu ấy nói, "Trần Giai Vi, cô ấy ngốc nghếch như vậy, làm gì có ai thèm thích chứ?"
Bạn học của cậu ấy tiếp tục trêu chọc, "Vậy còn An Huệ thì sao?"
An Huệ, hoa khôi của trường, xinh đẹp, gia cảnh tốt, cô ấy đã từng công khai tỏ tình với Chúc An Du.
"Đừng nhắc đến người khác."
Chúc An Du không kiên nhẫn ngắt lời, cậu ấy chạy xuống sân nhặt bóng, sau đó rời đi.
"À, còn bảo vệ nhau cơ đấy."
Một đám người vừa nói cười vừa chạy theo, sóng vai bước đến.
Từ đó về sau, tôi lấy cớ phải học hành chăm chỉ, không đến sân bóng nữa.
Đến năm lớp 11, giáo viên khuyên tôi nên chọn lĩnh vực mà mình am hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-mai-ngot-ngao/4.html.]
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy mình thật sự giỏi những môn xã hội hơn, nếu sang ban xã hội, không bị môn vật lý kéo chân, xếp hạng của tôi sẽ được cải thiện rất nhiều.
Cuối cùng, dưới ánh mắt hài lòng của chủ nhiệm, tôi điền mấy chữ ban xã hội vào đơn chia ban.
Trên đường về nhà, Chúc An Du đáng lẽ nên ở sân bóng lại dựa người vào bức tường đầu ngõ.
Thiếu niên dáng người thẳng tắp, áo khoác đồng phục tùy tiện mở ra, lộ ra áo thun trắng bên trong, nhìn rất phóng túng.
"Trần Giai Vi, không phải cậu đã hứa cùng mình học ban tự nhiên sao?"
Tôi cúi đầu nhìn mũi chân mình, "Mình không giỏi học mấy môn tự nhiên."
"Nhưng mình đã hứa sẽ bổ túc cho cậu rồi mà."
Điều kiện tiên quyết là tôi phải đi theo làm cái đuôi nhỏ của cậu ấy, hay nói cách khác là làm chân sai vặt.
"Không cần."
Tôi ngẩng đầu, ánh nắng chiếu vào hơi chói mắt, đành phải híp mắt nhìn cậu ấy.
Ngay cả ánh nắng cũng rất thiên vị cậu ấy, trên người chỉ bị chiếu có một chút ánh nắng.
"Mình thích ban xã hội."
Cậu ấy nhíu mày, kinh ngạc nhìn tôi.
Cuối cùng, cậu ấy bực bội vò mái tóc đen của mình.
Lẩm bẩm, "Ừm. nếu cậu thích ban xã hội, vậy cứ học ban xã hội đi."
"Mình không có ép cậu mà, sao cậu lại khóc."
Tôi ngơ ngác chớp chớp đôi mắt khô cong của mình.
Tôi khóc lúc nào?
"Đây, sữa chua vị mà cậu thích nè."
Cậu ấy lấy trong túi ra một hộp sữa chua rồi nhét vào tay tôi, sau đó lại lấy balo của tôi đeo lên lưng mình, nhanh chóng bước về phía trước, giống như phía sau có yêu ma quỷ quái vậy.