Thanh mai trúc mã - Chương 21-22
Cập nhật lúc: 2024-08-14 00:39:45
Lượt xem: 333
21
Tôi và Sở Tiện bum la la bum với nhau rồi. Đáng sợ nhất là sau khi tỉnh dậy, tôi! Không! Hề! Bị! Mất! Trí! Nhớ!
Tôi nhớ rõ ràng mọi chuyện xảy ra sau đó.
Sau khi ca sĩ có cái b.í.m tóc nhỏ xuống sân khấu, một chàng trai nhảy t.h.o.á.t y lên biểu diễn, đó là một anh đẹp trai môi đỏ răng trắng.
Đào Hố Không Lấp team
Tôi uống cạn ly cocktail không biết là ly thứ mấy, đứng dậy muốn chen vào đám đông. Nhưng Sở Tiện kéo tôi lại, mắt anh hơi híp, hỏi: "Em định đi đâu?"
Tôi rất tỉnh táo, nhưng hành động hoàn toàn mất kiểm soát. Tôi cũng híp mắt nhìn anh, vung vẩy tay muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh: "Em... em muốn chạm vào anh ấy."
"Chạm vào anh ta? Chạm vào đâu? Hử?" Giọng anh hạ thấp dần, cuối cùng, khi nói từ "hử", giọng anh trở nên quyến rũ c.h.ế.t người.
"Cơ bụng, chạm vào cơ bụng của anh ta, hehe... ợ..." Tôi cười như một tên biến thái tàu điện ngầm trong bộ phim nào đó bị mosaic của một quốc gia nào đó.
Sở Tiện mạnh mẽ kéo tôi vào lòng. Tay phải anh vòng ra sau, nhẹ nhàng nắm lấy gáy tôi, tay trái kéo tay tôi đặt lên bụng anh.
Anh đặt trán mình lên trán tôi, hơi thở nặng nề, giọng nói quyến rũ như một yêu tinh: "Anh cũng có cơ bụng, còn săn chắc hơn của anh ta, em muốn thử không?"
Tôi giữ chút lý trí cuối cùng, đề nghị: "Hay là về nhà rồi thử đi."
Cuối cùng chúng tôi không về nhà vì quá xa. Trời khô, lửa thì mạnh.
Chúng tôi thuê một phòng tình yêu. Cả đêm thảo luận về sự ảo diệu của đời người.
Nhiệt độ trong phòng hơi cao.
Sáng hôm sau tôi bị đánh thức vì nóng.
Sở Tiện ôm tôi như một con gấu koala ôm cây. Tôi giơ tay đẩy anh.
Hàng mi dài của anh chớp chớp vài cái, mở mắt nhìn tôi vài giây mới tỉnh lại. Đầu anh cọ vào cổ tôi, giọng khàn khàn vào buổi sáng đầy quyến rũ: "Đừng động, anh ngủ thêm chút nữa."
Tôi tiếp tục đẩy anh: "Em nóng..."
Tôi định đá anh, nhưng người đau nhức, không còn chút sức lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-mai-truc-ma-edys/chuong-21-22.html.]
Sở Tiện cũng không dây dưa, buông tôi ra, ngoan ngoãn nằm sang bên cạnh.
Tôi nằm thẳng đơ trên giường, nhìn lên trần nhà, bực mình, đúng là không nên uống rượu.
Ngón tay dài của anh xoa bóp đầu ngón tay tôi, một lúc sau, anh nói: "Hay là, mình yêu nhau nhé?"
22
Tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Theo lý, chúng tôi đã kết hôn, không cần phải khác người như vậy. Nhưng mấy năm tình cảm dành cho Trình Cảnh Thạc đã kết thúc, đối với chuyện tình yêu, ít nhiều gì tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, khẽ hỏi: "Cho em chút thời gian được không?"
Vừa bước ra khỏi một mối tình, tôi thực sự không thể ngay lập tức bước vào một mối tình khác.
Tôi không muốn nợ anh quá nhiều, nếu có thể, tôi muốn làm trống trái tim mình hoàn toàn để dành cho anh.
Sở Tiện đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi: "Được, anh đợi em."
Anh kể cho tôi nghe một câu chuyện dài, về một mối tình đơn phương mà anh không dám thổ lộ.
Anh nói: "Lâm Tố, em biết không, anh rất sợ có ngày em phát hiện ra anh thích em, chúng ta sẽ không còn là bạn bè nữa."
Trước đây tôi đã từng đọc một đoạn văn, nếu một cậu bé thích bắt nạt một cô bé, đó là vì cậu ấy thích cô bé. Hóa ra điều đó là thật.
Lời tỏ tình muộn màng của Sở Tiện khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Một tuần sau, tôi chuyển ra khỏi căn hộ, trực tiếp đến ở tại công ty. Về nhà chắc chắn không được, tôi sợ bố mẹ tra hỏi.
Khi tôi kéo vali rời khỏi căn hộ, Sở Tiện vẫn chưa tan làm, gần đây anh đang chuẩn bị cho một dự án thầu, đứng đầu nhóm tăng ca, ngày nào cũng về rất muộn.
Tôi nghĩ có lẽ cũng một phần là để cho tôi không gian suy nghĩ.
Anh trông có vẻ lông bông, nhưng khi xử lý mọi việc lại rất cẩn thận.