Thanh Mộng Áp Tinh Hà - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-24 16:21:15
Lượt xem: 2,768
Tề Tuân không còn thời gian ở bên cạnh ta nữa, hắn rất bận rộn, mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm, đến tối mịt mới về.
Cuối cùng cũng có một ngày, trong phủ tập trung đầy đủ thị vệ, ta biết hắn muốn tạo phản rồi, hoặc là nói tỷ tỷ muốn tạo phản rồi.
Ta đã sớm biết tỷ tỷ là người của Tề Tuân, vị quý nhân đến đón tỷ tỷ năm xưa chính là Tề Tuân.
Chỉ là ta nên sớm nhận ra, những tin tức đó đều là do tỷ tỷ bảo Tề Tuân truyền đến.
Tề Tuân không định đưa ta vào kinh, hắn nói: "Ta không chắc chắn có thể thành công, cũng không chắc chắn có thể toàn mạng trở về hay không."
"Huynh không đưa ta đi, ta càng thêm lo lắng."
Ta chỉ còn lại mỗi tỷ tỷ, nếu tỷ ấy xảy ra chuyện gì, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
Trên đường vào kinh, khắp nơi đều xảy ra bạo loạn.
Hoàng thượng tại vị nhiều năm, thuế má nặng nề, trong lo ngoài hoạn, bá tánh đã sớm oán than dậy trời.
Tề Tuân hành động rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người quy thuận hắn, ta chỉ biết hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, không ngờ tâm tư lại sâu sắc như vậy.
Hắn sắp xếp cho ta ở lại ngoại ô kinh thành, tự mình dẫn người đánh vào trong thành, kinh thành cũng đã sớm có nội ứng của hắn.
Chuông tang trong cung vang lên liên tục, trong lòng ta càng thêm bất an.
Lúc Lý Nghĩa dẫn người đến đón ta, Tề Tuân đã lên ngôi hoàng đế.
Người c.h.ế.t không chỉ có Hoàng thượng, mà Thái tử cũng chết, ta hỏi Lý Nghĩa tỷ tỷ đâu, huynh ấy ấp úng không chịu nói.
Ta vào cung chỉ nhìn thấy Tề Tuân, nhìn thấy ta đến, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đưa cho ta bức thư mà tỷ tỷ để lại: "Xin lỗi, lúc ta vào cung, tỷ tỷ nàng đã không còn hơi thở."
Hoàng thượng bệnh nặng, tỷ tỷ sinh hạ Thái tôn, người trong hoàng gia đều rất tin tưởng tỷ tỷ, tỷ ấy tình nguyện vào cung chăm sóc, trực tiếp bỏ độc vào thuốc bổ.
Để tránh bị phát hiện, trước khi cho uống thuốc, tỷ tỷ đã tự mình thử độc.
Lúc Thái tử vào cung, Hoàng thượng đã băng hà, tỷ tỷ cũng đã thoi thóp.
Hoàng hậu g.i.ế.c c.h.ế.t tỷ tỷ ngay trước mặt Thái tử, Thái tử đau lòng quá độ, nôn ra m.á.u mà chết.
Nỗi đau mất con không thể đánh gục Hoàng hậu, bà ta muốn ôm hài tử của tỷ tỷ lên ngôi hoàng đế, tự mình nhiếp chính, nhưng đã quá muộn.
Tỷ tỷ ở Đông cung nhiều năm, đã thu phục được không ít lòng người, bên ngoài cung lại là người của Tề Tuân, Hoàng hậu không có khả năng thắng.
Nội dung edit thuộc về Bút - page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!
18.
Bạo loạn nhanh chóng kết thúc, thành vương bại khấu, Hoàng hậu muốn ôm Thái tôn tạo phản, Tề Tuân chỉ là bị ép lên ngôi.
Tề Tuân trả lại trong sạch cho phụ thân, ta cũng không còn là tội thần chi nữ nữa.
Ta lấy thân phận đích nữ thứ hai của Liễu gia lo liệu tang sự cho tỷ tỷ.
Bài vị của phụ thân được đưa vào Thái miếu, bài vị của tỷ tỷ sẽ không được đưa vào hoàng lăng.
Đây là điều mà Tề Tuân đã sớm đồng ý với tỷ ấy, tỷ ấy không muốn thừa nhận mình đã gả vào hoàng gia.
Trong thư, tỷ tỷ nói, tỷ ấy chưa từng thích Thái tử, bây giờ không có, mười năm trước càng không có, từ đầu đến cuối tỷ ấy chỉ muốn báo thù.
Chỉ là tỷ tỷ thông minh hơn ta rất nhiều, tỷ ấy biết đấu không lại hoàng quyền, liền để bản thân tiến sâu vào trong hoàng quyền.
Tề Tuân dẫn theo các vị đại thần đến Thái miếu tế bái, bài vị của phụ thân trông thật chói mắt.
Đợi bọn họ rời đi, Tề Tuân dẫn ta đến thắp cho phụ thân nén hương cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-mong-ap-tinh-ha/chuong-11.html.]
Ta muốn rời khỏi đây, mang theo bài vị của tỷ tỷ trở về Sóc Châu, tỷ tỷ nói đúng, ta không thích hợp sống ở kinh thành.
Tề Tuân mặc một thân long bào, trong mắt hắn đã có uy nghiêm của bậc đế vương.
"Ta đã cho người ghi lại cuộc đời của phụ thân nàng thành sách, không bao lâu nữa, thiên hạ đều biết, phụ thân nàng là một vị quan tốt một lòng vì dân."
"Sau này sẽ không còn chuyện trung thần bị vu oan giá họa nữa, những quyết sách vì nước vì dân ta đều sẽ nghe theo."
"Tinh Hà, ta ở trong hoàng cung này rất cô độc, nàng có nguyện ý ở lại làm hoàng hậu của ta không?"
Ánh mắt hắn thật sự rất chân thành, không giống như lúc trước hắn hứa sẽ cho ta làm Tam hoàng tử phi và Cung vương phi.
Ta cúi đầu hành lễ, lui về phía sau một bước.
"Tỷ tỷ nói tỷ ấy rất nhớ phụ thân mẫu thân, ta muốn đưa tỷ ấy về Sóc Châu đoàn tụ với mẫu thân, mong Hoàng thượng tìm người khác."
Rất lâu sau, Tề Tuân mới lên tiếng.
"Tại sao nàng không chịu tiếp nhận ta?"
Ta nhìn thấy sự kìm nén trong mắt hắn, khẽ thở dài.
"Hoàng thượng, ở huyện Định An, ngoại trừ lần ở dưới chân núi, chúng ta còn gặp nhau một lần nữa."
Đôi mắt Tề Tuân khẽ run lên, ta dời mắt, nhìn vị tăng nhân đang đi tới đi lui bên ngoài miếu, bình tĩnh nói.
"Mùa đông năm đó lúc huynh đến tìm, ta đã đứng sau tỷ tỷ, chỉ là huynh nhận nhầm người thôi."
Mùa đông năm đó thật sự rất lạnh.
Ta mặc mấy lớp áo bông dày cộm, đứng sau tỷ tỷ, trông thật nhếch nhác.
Tỷ tỷ đang cùng đám học trò bàn luận về thi từ ca phú, vị công tử tuấn tú kia cưỡi ngựa đi ngang qua.
Ta nhận ra Tề Tuân, chỉ là ánh mắt hắn vừa nhìn đã dừng lại trên người tỷ tỷ có khí chất hơn người.
Kỳ thật ta hiểu, ai cũng thích những thứ tốt đẹp hơn.
Chỉ là, gợn sóng trong lòng, nháy mắt đã khôi phục lại sự yên bình.
Tề Tuân sẽ trở thành một vị minh quân, còn ta sẽ ở Sóc Châu bình dị mà sống hết năm này qua năm khác.
Ta ôm bài vị của tỷ tỷ, hành lễ cáo biệt Tề Tuân, tỷ tỷ nói đúng, ta không thích hợp sống ở kinh thành.
Đi ngang qua nghe thấy mấy vị tiểu sa di đang bàn tán về lời tiên đoán của Diệu Chân đại sư.
Hai mươi năm trước, sao chổi giáng thế, thiên tượng nói tai tinh là song sinh, trên cổ có nốt ruồi đỏ.
Ta vô thức sờ lên bài vị của tỷ tỷ, người có nốt ruồi trên cổ là tỷ tỷ.
Câu cuối cùng trong thư của tỷ tỷ, mẫu thân đã âm thầm hỏi đại sư xem trong hai người ta và tỷ tỷ, ai mới là tai tinh, cho nên mẫu thân đã sớm biết rồi.
Chỉ là theo thời gian, ngoại trừ đôi mắt, những thứ khác của ta đều giống hệt vị công chúa nước láng giềng đã bỏ rơi mẫu thân.
Hóa ra đây mới là lý do mẫu thân không chọn ta.
Tất cả đều không còn quan trọng nữa, trên sử sách sẽ không còn ghi chép về tai tinh, cũng sẽ không nhắc đến ta và tỷ tỷ dù chỉ một chút.
Ta kìm nén nỗi buồn trong lòng, sải bước đi ra khỏi miếu.
Xe ngựa của Lý Nghĩa đã sớm đợi sẵn ở bên ngoài.
Ta vẫy tay với huynh ấy, con ch.ó Đại Hoàng mà huynh ấy nuôi sau lưng không ngừng vẫy đuôi.
[Hoàn]