Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thanh Nghiên Như Mộng - 20

Cập nhật lúc: 2024-05-25 19:06:02
Lượt xem: 116

Sau lần thứ tám mươi mốt túm lấy gáy Hoài Lang ép hắn lên ngôi Hoàng đế mà bị từ chối, Hoàng đế tức giận…

Bỏ trốn khỏi nhà.

Còn lại một lá thư nhà đầy lời chửi rủa, dòng chữ "đứa con bất hiếu" ở đầu thư được viết đi viết lại nhiều lần bằng bút lông. Tóm lại, hắn đi thực hiện di nguyện của Hoàng Hậu quá cố đã tiên dung, du ngoạn khắp non sông gấm vóc, hắn tin rằng nhi tử mình nhất định có thể lo liệu tốt những chuyện nhỏ nhặt còn lại trong nhà.

Ngôi vị Hoàng đế được trao cho phủ Tướng quân như cho một bó cải thảo. Chuyện triều đình hậu cung được hắn nói nhẹ bâng như những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng, Hoài Lang cầm lấy lá thư nhà, im lặng hồi lâu.

Lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng đặt lá thư xuống: "... Mẫu hậu đã qua đời vài năm sau khi sinh hạ ta và Khương Khương vì khí huyết không đủ, sức khỏe yếu ớt và nhiều bệnh tật."

Ta nhận ra tâm trạng hắn đang xuống dốc, bèn ôm lấy hắn, im lặng lắng nghe. Hắn cố gắng mỉm cười với ta, hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng đều trở nên nhợt nhạt và yếu ớt: "Trước khi đi, Mẫu hậu đã nói với Phụ hoàng rằng bà có điều hối tiếc, một là đã liên lụy đến ta, không sinh ta ra khỏe mạnh, hai là không được đi du ngoạn khắp thiên hạ, chỉ biết phong cảnh bốn mùa ở Trường An."

"Phụ hoàng đã chờ đợi bao nhiêu năm, mong muốn bù đắp cho tất cả những hối tiếc của bà ấy," Hoài Lang nhắm mắt lại, khẽ duỗi người, giả vờ thản nhiên nói: "Giờ đây có thể làm được rồi."

"Chỉ tiếc là…"

Hắn đổi giọng, nhăn mặt: "Phụ hoàng có thể chờ thêm vài năm nữa. Ta vốn dĩ định nhân lúc chưa có con cái, cùng tỷ rời khỏi Trường An, đi ngắm cảnh ở Hoài Nam Mạc Bắc."

Đây có phải là trọng điểm không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-nghien-nhu-mong/20.html.]

Ta ôm chặt eo hắn, động viên: "Có gì đâu mà, chỉ là kế vị hoàng vị thôi, ngươi làm được mà. Việc du ngoạn sơn thủy, sau này hãy nói."

Tất nhiên rồi, những hoàng tử khác muốn thử làm hoàng đế, có thể thử nắm đ.ấ.m to bằng bao cát của ta trước. Tam Hoàng tử chịu đòn rồi cũng nói được.

Ta cầm theo một cây giáo tua đỏ, dẫn theo quân đội nhà Tần, oai hùng hiên ngang đi theo bên cạnh Hoài Lang, ngẩng cao cằm bước vào Cung Vỵ Ương.

Nói đùa thôi, chỉ là làm hoàng đế hoàng hậu, có gì mà ta không giải quyết được bằng một nắm đấm. Nếu không được, ta sẽ đ.â.m thêm một giáo, xem ai dám liều lĩnh ngang ngược.

Ta sai rồi, thực sự sai rồi. Người ở Cung Vị Ương, đã ngây người rồi.

Hoài Lang thực sự có thể làm một vị hoàng đế tốt, tốc độ hắn xử lý tấu chương nhanh như gió thu quét lá rụng, dứt khoát và nhanh chóng.

Nhưng ta không chắc có thể làm tốt vai trò hoàng hậu! Hồng Phù không chút biểu cảm ngáp một cái, mí mắt cụp xuống, khều khều Lục Phù: "Ngươi không đi giúp Tướng quân... Hoàng hậu à?"

Lục Phù nhai hạt dưa, nhả vỏ tách tách, buồn rầu nhấp một ngụm trà: "Ta làm sao biết được? Tướng phủ chúng ta trời sinh ra đã không có năng khiếu quản lý sổ sách mà?"

Ta đã chìm trong đống sổ sách chất như núi, suốt một canh giờ rồi.

Nửa tiếng đồng hồ ngẩn ngơ, nửa tiếng đồng hồ cầm bút mà vẫn ngẩn ngơ. Chữ nào ta cũng biết, xếp lại với nhau, sao ta lại không hiểu được chứ?

Loading...