Thanh Nghiên Như Mộng - 4
Cập nhật lúc: 2024-05-25 18:59:36
Lượt xem: 333
"Có thể đừng nhắc đến chuyện tuổi tác được không? Huynh có hơn muội một khắc không? Không có chứ?"
Hoài Khương là muội song sinh của Hoài Lang, lúc này vẻ mặt cau mày trợn mắt giống hệt hồi nhỏ.
Ta cảm thấy lúc này nên nhấp một ngụm trà, cảm thán tiểu nữ tử năm xưa luôn lẽo đẽo theo sau ta nay đã lớn phổng phao. Nhưng quá đắng, thôi bỏ vậy.
Những ngón tay thon dài của Hoài Lang gõ nhẹ lên nắp chén trà: "Nhưng giờ đây chúng ta đã thành hôn rồi."
Hoài Khương: "..."
"Hoài Lang ta là hoàng huynh của muội, ta thành hôn, muội không vui sao?"
Hoài Lang như nhận ra điểu gì, sau đó quay sang ta, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng.
Tiểu nha đầu hít hà mấy hơi, tay run run chỉ vào Hoài Lang: "Lời ngon tiếng ngọt, lời ngon tiếng ngọt!"
Vẻ điềm tĩnh giả tạo lúc đến của nàng đã sụp đổ bốn phần năm, cuối cùng vẫn không thể nhịn được.
Ta theo bản năng che tai lại. Quả nhiên, ngay lập tức nàng òa lên khóc, khóc đến mức lệ rơi như mưa, khuôn mặt hồng hào và đôi môi đỏ thắm đều mất đi màu sắc.
Hoài Khương níu chặt lấy tay áo của huynh ruột, nước mũi dính đầy tay Hoài Lang. Nàng nức nở nói: "Huynh, huynh bắt nạt muội. Phụ hoàng không phải đã nói, Vãn Ý tỷ tỷ sẽ gả cho muội sao?"
Thật ra, một ngụm trà ta cũng không nuốt nổi, đều phun ra ngoài. Quả là bất ngờ. Bỗng nhiên đầu gối như bị b.ắ.n trúng một mũi tên. Hoàng gia các người đều giỏi sắp xếp hôn nhân như vậy sao?
Ta đang suy nghĩ, bỗng nhiên bị một tiếng động lớn kéo lại thực tại. Chén trà "đùng" một tiếng bị ném xuống bàn, nước trà chưa uống văng ra hai giọt, trong veo rơi xuống, giống như sắc mặt Hoài Lang bỗng chốc tối sầm lại.
Tiếng khóc lóc của Hoài Khương nghẹn lại trong cổ họng. Tiểu nha đầu nghẹn ngào, giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nức nở đánh một cái rầm: "Ðược rồi, được rồi, không gả cho ta…Gả cho huynh thì được chứ gì?"
Hoài Lang vẫn ngồi im bất động, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo, xa lánh như đã trở thành người khác. Những ngón tay thon dài của hắn nhịp nhàng gõ nhẹ lên mặt bàn, mỗi lần gõ, Hoài Khương lại vô thức rùng mình theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-nghien-nhu-mong/4.html.]
"Huynh, muội sai rồi....." Tiểu nha đầu cắn môi, rút tay về, ngoan ngoãn như chim sẻ con vặn vẹo ngón tay.
Hoài Lang lạnh lùng liếc nhìn nàng.
Nói thật, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà lại thành ra như vậy. Hai người họ mới nói chuyện có mấy câu đâu? Ta gãi đầu, thực sự hoang mang.
Đặc biệt là Hoài Lang, "bình thuốc quý" của ta từ bao giờ có vẻ mặt đáng sợ như vậy?
Giống như mối thù cướp thê tử vậy.
Ðúng là vậy nhỉ. Ta đang định nói gì đó, thì nghe thấy Hoài Lang khẽ cười khẩy. Hắn khẽ gật đầu, thong thả lau sạch nước mũi Hoài Khương vừa nãy dính trên tay áo, khi ngẩng đầu lên đã đổi sang một vẻ mặt khác.
"Muội muội đương nhiên sai rồi," hắn cười rót cho Hoài Khương một chén trà đắng, giọng điệu nửa đùa nửa thật, nói: "Ta là phu quân được rước về bằng tám kiệu, cưới hỏi đàng hoàng của tỷ tỷ. Chưa kể chuyện này, ai cho phép muội gọi nàng ấy là Vãn Ý tỷ tỷ?"
Hắn quay sang nhìn ta, vẻ mặt yếu ớt như ôm tim, nhẹ nhàng hỏi: "Tỷ tỷ sẽ không cho rằng ta vô cớ gây rối chứ? Dù sao, ngày thành thân chúng ta đã nói rõ, sau này chỉ có ta mới được gọi nàng là Vãn Ý tỷ tỷ."
Thật sao?
Chúng ta thực sự đã nói như vậy sao?
Hình như chưa từng nói nhỉ?
Ta đơ mặt gật đầu lia lịa: "Chàng nói đúng."
Chẳng quan tâm là gì, thê tử nói thì chắc chắn đúng.
Ta có cơ sở để nghi ngờ rằng ngày hôm đó Hoài Khương khóc nức nở rời khỏi phủ Tướng Quân, là do Hoài Lang vừa hiền lành vừa có chút cưỡng ép rót trà và khuyên nhủ nàng uống đến mức nấc lên. Tất nhiên, cũng có khả năng nàng khóc vì vị đắng chát khó chịu của trà.
Từ sau khi Hoài Khương khóc lóc trở về cung, Hoài Lang ngày càng quan tâm săn sóc, luôn dịu dàng hỏi ta: "Tỷ tỷ thích đệ không?"
Ta suy nghĩ kỹ lưỡng, Hoài Lang từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, thậm chí khi còn nhỏ ở trong cung ta cũng chưa từng gặp hắn, nghĩ đến những năm qua hắn hẳn là