THANH NINH - CHƯƠNG 12
Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:25:31
Lượt xem: 67
41.
Đương nhiên là tôi sẽ về Hoắc gia, nhưng không phải để tổ chức tiệc, mà là đổi hộ khẩu.
Ngày tôi về, Hoắc gia được trang hoàng rực rỡ, giăng đèn kết hoa rất xinh đẹp.
Mọi người đều biết, Hoắc gia sinh ra một cô con gái ngoan, là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Vẻ mặt bố ruột tôi tràn đầy vui mừng, bà Hoắc cũng có chút vui vẻ.
Nhìn thấy tôi trở về, Hoắc Minh Hoài sắc mặt lạnh lùng bước tới: “Nếu mày sớm biết điều ngay từ đầu không phải mọi chuyện sẽ tốt rồi sao? Còn làm hại Ngữ Vi ở trong ấy chịu khổ!”
"Tao nói cho mày biết, khi Ngữ Vi trở về, mày phải xin lỗi con bé đàng hoàng, đừng tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc!"
Tôi không thèm nghe anh ta lải nhải một mình, lên lầu lấy bản sao hộ khẩu rồi đi thẳng ra ngoài.
Bố tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, đi đến ngăn tôi lại.
"Con đang đi đâu vậy? Con đã chuẩn bị sẵn sàng kịch bản phát biểu mà bố bảo con chuẩn bị chưa? Lát nữa chúng còn phải lên phát biểu nữa!"
Tôi giơ bản sao hộ khẩu trên tay lên nói: "Tôi đến đây để cắt đứt quan hệ với các người!"
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
42.
Mẹ tôi cuối cùng cũng hoảng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-ninh/chuong-12.html.]
Bà ấy cho rằng lời nói thờ ơ của tôi chỉ là lời nói suông mà thôi. Làm sao con gái ruột thịt có thể thờ ơ với tình thương của mẹ chứ?
"Thanh Ninh, con muốn làm gì? Con không cần mẹ nữa à?"
Bà Hoắc bước tới nắm lấy tay tôi: “Mẹ biết con luôn cho rằng mẹ thích Ngữ Vi mà không thích con, nhưng con là con gái ruột của mẹ, chúng ta có quan hệ m.á.u mủ, còn Ngữ Vi chỉ là con gái nuôi, mẹ khó tránh khỏi chăm sóc con bé nhiều một chút mà thôi!”
"Con hãy cho mẹ thời gian để mẹ bù đắp cho con, có được không?"
43.
Tôi nói: "Không cần.”
"Tôi không hề bận tâm đến những việc bà Hoắc đây đã làm đâu."
Bữa tiệc tri ân của thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, Hoắc gia trở thành một trò hề.
Bố tôi trở thành trò cười lớn trong giới kinh doanh.
Ông ta giận dữ đi tìm tôi: "Được rồi, con cũng đã hả giận rồi. Bây giờ con có thể về nhà được chưa? Bố đã điền xong nguyện vọng cho con rồi, chuyên ngành tài chính, tương lai có thể tiến vào công ty.”
"Về phần chuyện của Ngữ Vi, con bé đã bị trừng phạt trong tù nhiều ngày như vậy rồi, dù sao chúng ta cũng là một gia đình. Con cũng là người nhà họ Hoắc, nếu Ngữ Vi xảy ra chuyện gì, danh tiếng của con cũng bị ảnh hưởng!"
Tôi nhịn không được cười lớn:
"Hoắc tiên sinh, tôi tên Chu Thanh Ninh."