THANH NINH - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:16:17
Lượt xem: 78
8.
Hoắc Minh Hoài trước mặt dần dần trùng khớp với Hoắc Minh Hoài của kiếp trước.
Hoắc Minh Hoài thấy tôi không đáp lại, nhướng mày, lập tức nắm cổ áo tôi, giọng điệu gắt gỏng lên.
“Mày nghe không hiểu tiếng người à?”
Tôi mỉm cười gỡ từng ngón tay của anh ta ra:
"Tôi có thể hiểu tiếng người, nhưng không thể hiểu tiếng chó sủa."
9.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Minh Hoài đỏ bừng.
Tôi lớn lên ở nông thôn, mẹ ruột của Hoắc Ngữ Vi đã xem tôi như gia súc, tôi phải làm những công việc nặng từ khi còn rất nhỏ.
Hoắc Minh hoài sống trong an nhàn sung sướng từ nhỏ, mấy động tác võ thuật màu mè của anh ta còn không bằng một ngón tay của tôi.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Anh ta đưa tay ra định bắt lấy tay tôi.
Tôi xoay người, đẩy mạnh Hoắc Minh Hoài vào lan can của cầu thang bên cạnh.
Tôi dùng một tay kéo mạnh cánh tay anh ta.
“Chu Thanh Ninh, đừng tưởng rằng mày là em ruột của tao thì tao không dám đánh mày!”
“Nếu bây giờ mày buông tao ra, tao vẫn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.”
Anh ta muốn gỡ tay tôi ra, nhưng lại phát hiện có giãy dụa cỡ nào cũng không thể nhúc nhích được mảy may.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-ninh/chuong-3.html.]
Hoắc Ngữ Vi không ngờ Hoắc Minh Hoài lại gặp bất lợi, lập tức cao giọng: “Thanh Ninh, Minh Hoài là anh hai của chị, sao chị có thể ra tay với anh ấy! Cho dù chị không thích em, cũng đừng hung dữ như vậy!”
10.
Cô ta chỉ cho phép Hoắc Minh Hoài ra mặt cho mình, lại không cho phép người khác phản kháng à.
Tôi quay lại nhìn cô ta, mở miệng nói một chữ duy nhất: "Cút!"
Hoắc Minh Hoài nhìn thấy cô ta bị mắng, lòng muốn bảo vệ em gái trỗi dậy: “Đây là nhà của Ngữ Vi, tại sao con bé lại phải cút?”
Tôi buông tay Hoắc Minh Hoài ra.
Anh ta nhất thời mất thăng bằng, lùi ra sau vài bước.
"Anh cũng cút đi!"
11.
Hoắc Minh Hoài oán hận liếc tôi một cái: "Cái đồ chua ngoa này, hoàn toàn khác xa Ngữ Vi, sao mày có thể là em gái tao!"
Trong mắt anh ta, Hoắc Ngữ Vi luôn yếu đuối, hiền lành và tốt đẹp, nhưng Hoắc Minh Hoài chưa bao giờ nghĩ tới, cái “phẩm chất” tốt đẹp do tiền tài xây lên ấy của Hoắc Ngữ Vi là nhờ chà đạp lên tôi mà có.
Anh ta quay người nắm lấy tay Hoắc Ngữ Vi: "Ngữ Vi, đi thôi. Chỉ là một căn phòng mà thôi, mặc kệ cái đồ chưa thấy qua sự đời ấy đi."
Cha mẹ ruột của tôi vừa lúc từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức nhíu chặt mày lại.
"Minh Hoài, sao con có thể nói em gái mình như vậy?"
"Mẹ, mẹ nhìn nó đi, nó cướp phòng của Ngữ Vi, còn tấn công con nữa, con nói nó như vậy là do bản thân nó đáng bị vậy!"
Nghe nói tôi ra tay đánh Hoắc Minh Hoài, bà Hoắc lập tức trách móc: "Thanh Ninh, con mới về, sao lại liên tục gây chuyện như vậy?"