THANH THANH - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-02 02:41:52
Lượt xem: 316
Bố mẹ không có tiền cho tôi học đại học.
Tôi quyết định làm thủ tục vay vốn học tập.
Anh trai biết được, liền chủ động đề nghị giúp đỡ tôi.
Bốn năm đại học, tôi đã mượn anh tổng cộng bốn vạn.
Sau khi tốt nghiệp, anh từ chối cho tôi trả tiền, mà yêu cầu tôi gánh vác chi phí sinh hoạt của cả gia đình anh.
Từ quần áo túi xách của chị dâu đến mua nhà mua xe và nuôi cháu trai, tốn kém hàng chục vạn.
Mỗi lần tôi định từ chối, chị dâu đều mắng tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa.
Về sau, vì những đòi hỏi không có điểm dừng của họ, tôi làm việc ngày đêm tăng ca, và đột quỵ tại chỗ làm.
Sau khi qua đời, tôi mới biết rằng năm xưa bố mẹ không có tiền cho tôi là vì họ đã dành hết tiền tích lũy để giúp đỡ anh chị.
Cái gọi là hỗ trợ chỉ là để tôi học cách biết ơn.
Trọng sinh trở lại, tôi đã quay về khoảng thời gian trước khi vào đại học.
1
Ngày tôi cầm hồ sơ vay vốn học tập đến để bố ký tên.
Anh trai tôi, Nguyên Hạo, chủ động đến tìm tôi.
"Bố chúng ta lớn tuổi như vậy rồi, em còn để ông bảo lãnh cho khoản vay, làm con cái không thể bất hiếu như vậy được. Đại học để anh lo cho em."
Kiếp trước, nghe thấy những lời này, tôi đã cảm động đến rơi nước mắt.
Tôi chỉ nghĩ rằng anh là người anh tốt nhất trên đời, trong lòng thầm nguyện sẽ làm thêm và tiết kiệm, để sớm trả lại tiền cho anh.
Sau đó, tôi nhờ vào học bổng và công việc bán thời gian, cộng với sự giúp đỡ của anh trai.
Cuối cùng cũng hoàn thành xong đại học.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Sau khi tốt nghiệp, tôi tính số tiền đã vay của anh, tổng cộng là bốn vạn.
Tôi định trả cho anh gấp đôi lãi suất vay thương mại.
Anh lại nổi giận: "Người một nhà, nói gì mà trả tiền.”
"Nếu em biết ơn, sau này giúp đỡ gia đình nhiều hơn là được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-thanh-rige/chuong-1.html.]
Vậy là, từ khi tôi bắt đầu đi làm.
Chị dâu cứ ba ngày hai lượt gửi liên kết cho tôi, từ quần áo, trang sức, mỹ phẩm, sữa và tã cho cháu trai, đến các khoản chi phí sinh hoạt như tiền điện nước, đều bắt tôi thanh toán.
Nghĩ đến ơn nghĩa của anh, tôi không hề oán trách, trước sau đã chi trả hơn mười vạn.
Sau đó, họ mua nhà gần trường học, mượn tôi 20 vạn, mua xe mới lại mượn 10 vạn.
Chưa từng nhắc đến việc trả lại.
Tôi đã tốt nghiệp mười năm nhưng vẫn ở trong căn phòng thuê của người khác, ăn cơm hộp mười đồng.
Những chàng trai theo đuổi tôi thấy tình hình liền lần lượt bỏ đi.
Sau đó, khi cháu trai muốn học trường tư, chị dâu tìm tôi xin tiền, tôi thực sự không thể gánh nổi, liền đề nghị chị chọn trường công.
Chị mắng chửi tôi: "Lúc em đi học đại học, gia đình chúng tôi cũng khó khăn, anh trai em có từng nói không lo nổi không? Em bây giờ chỉ nói một câu không gánh nổi, là muốn tước đi quyền học hành tốt của con trai tôi sao?”
"Nếu không có anh trai em, không biết bây giờ em ở xưởng nào vặn ốc rồi, không có anh trai em thì cũng chẳng có em ngày hôm nay, em kiếm được từng đồng đều là nhờ ơn anh đấy!"
Mẹ tôi cũng gây áp lực: "Anh trai con khi xưa chịu áp lực từ chị dâu để nuôi con học, con không thể vô ơn bạc nghĩa được."
Không còn cách nào khác, tôi ban ngày làm việc, tối làm thêm, đồng thời làm hai công việc.
Cuối cùng, kiệt sức mà đột tử tại chỗ làm.
Công ty chi trả bảo hiểm hơn một trăm vạn.
Cháu trai thành công vào trường tư, anh chị lại mua xe mới, cả gia đình sống sung túc.
Bố mẹ trong lúc trò chuyện có ba phần tiếc nuối, bảy phần hài lòng:
"Nhờ có năm xưa chúng ta để anh cả lo học phí cho Thanh Thanh, nếu không tình cảm anh em sao lại tốt thế này. Bao năm nay anh ấy mua được ba căn nhà, nếu không có em gái giúp đỡ, áp lực phải lớn biết bao!"
"Chỉ tiếc con gái mình không có phúc, ra đi sớm..."
Lúc đó tôi mới hiểu, hóa ra năm đó, khi tôi học đại học, 70 vạn tích lũy của bố mẹ đã bị anh chị lấy để đầu tư mở cửa hàng.
Ngoài ra, mỗi tháng bố tôi còn trợ cấp cho hai vợ chồng họ sáu nghìn đồng.
Cái gọi là giúp đỡ, là kế hoạch cả gia đình đã bàn bạc.
Mục đích là để thúc đẩy tình cảm anh em.
Để sau khi tôi tốt nghiệp, toàn tâm toàn ý giúp đỡ gia đình.
Đó là gia đình yêu thương tôi.