Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THANH THANH - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-02 02:42:16
Lượt xem: 1,526

"Thanh Thanh à, anh trai con mang nợ cũng vẫn cố lo cho con học hành đấy, con phải nhớ ơn này, sau này đền đáp cho tốt."

 

Giọng mẹ kéo tôi trở về hiện tại.

 

Tôi thoáng ngỡ ngàng một chút, rồi rất nhanh tỉnh táo lại.

 

Giật lấy tờ đơn, tôi nhìn Nguyên Hạo mà nói:

 

"Anh nói đúng, bố tuổi đã cao, không nên để ông lo chuyện vay vốn của em.

 

"Vì vậy em quyết định đăng ký vay vốn tại trường, không cần người bảo lãnh, anh cứ yên tâm."

 

Họ không biết rằng, khoản vay sinh viên có hai loại.

 

Một loại là vay theo địa phương, loại kia là vay theo trường học.

 

Loại đầu tiên cần chữ ký của bố mẹ, còn loại sau thì không.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Kiếp trước tôi bị sự giả dối của tình thân làm mê mờ, đắm chìm trong lời nói dối của cả gia đình.

 

Nghĩ rằng anh thực sự vì tôi mà tốt, ngoan ngoãn nghe lời từ bỏ khoản vay.

 

Nhưng sau đó, mỗi lần xin tiền, tôi đều phải xem sắc mặt của chị dâu, kéo dài thời gian là chuyện thường tình.

 

Còn món nợ ân nghĩa, lại phải dùng cả đời để trả.

 

Sắc mặt Nguyên Hạo thay đổi: "Sao có thể như vậy? Bố mẹ vẫn còn đây, còn có anh trai này, để em gái vay tiền học đại học, truyền ra ngoài chẳng phải người ta sẽ cười nhạo sao?"

 

Trong lòng tôi cười lạnh.

 

Hóa ra còn có lý do này.

 

Ngoài việc thuận tiện yêu cầu tôi trả ơn sau này, bên ngoài còn có thể khoe khoang rằng đã lo cho em gái ăn học.

 

Cả thể diện và lợi ích đều có đủ.

 

"Anh, em biết anh lo cho em, nên em càng không thể làm gánh nặng cho anh, anh yên tâm, ý tốt của anh, em sẽ nhớ mãi và sẽ kể cho tất cả người thân bạn bè rằng em có một người anh trai tốt như thế."

 

Nói xong, tôi thu dọn đồ và đi.

 

Kiếp này, tôi muốn xem, thiếu đi cái gọi là ân nghĩa này, rốt cuộc ai là người chịu thiệt.

 

---

 

Nửa tháng sau khi nhập học, khoản vay đã thành công.

 

Lớp trưởng biết tình hình của tôi, hỏi tôi có muốn xin học bổng không.

 

Tôi cười gượng.

 

Nhà có xe có nhà, bố mẹ thu nhập không thấp, làm sao cũng không đạt tiêu chuẩn sinh viên nghèo. Trong gia đình không khó khăn lại sinh ra cô con gái nghèo, cũng là điều đặc biệt của nơi này rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-thanh-rige/chuong-2.html.]

 

May thay, nhờ mười năm kinh nghiệm lập trình ở kiếp trước, tôi cũng có một kỹ năng.

 

Trong suốt những năm đại học, tôi bắt đầu nhận các đơn đặt hàng viết mã trên mạng.

 

Tùy vào độ khó dự án, mỗi lần có thể kiếm được từ vài trăm đến vài nghìn đồng.

 

Cùng với học bổng, cuộc sống cũng không tệ.

 

Đúng như dự đoán, bố mẹ rất nhanh đã gián tiếp hỏi tôi việc làm thêm kiếm được bao nhiêu, để dành được bao nhiêu?

 

Thỉnh thoảng gửi cho tôi những bức ảnh của bố đang làm việc trên công trường.

 

Trời nắng gay gắt, mặt đỏ bừng, ăn bánh bao với dưa muối.

 

[Mẹ bảo, chị dâu sắp sinh rồi, bây giờ cả nhà áp lực rất lớn, em thường ngày phải chú ý tiết kiệm nhé! Có tiền cũng không được tiêu xài bậy bạ.]

 

Kiếp trước, mỗi lần thấy họ vất vả như vậy, lòng tôi như bị bóp nghẹt.

 

Cứ ngỡ rằng mỗi đồng tôi tiêu ở trường đều là tội lỗi.

 

Nhưng bây giờ, trong lòng tôi chẳng có chút gợn sóng nào.

 

Chỉ cần động ngón tay, tôi gửi lại cho họ bức ảnh cơm trắng và canh miễn phí.

 

[Sinh viên làm thêm chẳng qua là lao động chân tay, kiếm được bao nhiêu chứ!

 

[Làm một ngày dưới trời nắng để phát tờ rơi chỉ được 80 đồng, phải chờ cả tuần! Đến cả món cải thảo còn không đủ ăn, chỉ uống canh miễn phí của nhà ăn thôi.

 

[Ai bảo em là cô gái nhỏ mang gánh nặng nợ nần chứ!]

 

Quả nhiên, đầu bên kia WeChat im lặng.

 

Rất lâu sau, họ mới nhắn lại.

 

[Dù sao cũng phải chú ý sức khỏe, cần ăn thì cứ ăn.]

 

Tôi chỉ cười mà không nói.

 

Lời quan tâm và dặn dò thì không thiếu, chỉ là không nhắc đến tiền từ đâu ra.

 

Cuối năm, gia đình gọi điện báo tin vui.

 

"Thanh Thanh à, chị dâu sinh cho con một cháu trai rồi! Con đã làm cô rồi đấy!"

 

Qua điện thoại tôi cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của mẹ.

 

Bà muốn tôi mua một món trang sức cho cháu làm quà gặp mặt.

 

Kiếp trước, tôi cắn răng dùng khoản vay tiêu dùng để mua một chiếc khóa vàng, vì thế mà ăn mì gói suốt một tháng.

 

Sau đó, khi về nhà, tôi lại nghe chị dâu chê khóa quá nhẹ, không ra gì!

Loading...