Thanh Thanh - END
Cập nhật lúc: 2024-09-26 07:12:43
Lượt xem: 612
Ba năm sau khi tỷ tỷ mất, sư phụ ở y quán đã giới thiệu ta cho một lão già kỳ quặc, ta theo ông ấy đến Miêu Cương, chịu khổ gần tám năm, cuối cùng cũng học thành tài.
Khổ cực của ta không phải uổng phí.
"A a! Cứu mạng! Mau cứu ta!"
Tay nàng ta bắt đầu lở loét, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từng chút từng chút thối rữa, tiếng kêu kinh hãi của Triệu Uyên vang vọng khắp ngục giam.
Bụng nàng ta căng phồng rách cả y phục, lộ ra bên ngoài, trên lớp da bụng mỏng manh, có thể nhìn thấy rõ ràng từng con trùng đang bò lúc nhúc trong bụng nàng ta.
Nàng ta dựa vào tường, cúi đầu nhìn lũ trùng đang ngọ nguậy, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Rất nhanh, lũ trùng đã cắn thủng da bụng, từng con từng con bò ra ngoài, bắt đầu gặm nhấm cơ thể.
Nàng ta dựa vào đó, không thể động đậy, trơ mắt nhìn lũ trùng gặm nhấm cơ thể mình thành hư vô.
Bùi Tranh thấy vậy, sợ đến phát điên, đập đầu vào tường tự sát.
Cuối cùng, toàn thân Triệu Uyên chỉ còn lại một cái đầu, hai mắt trợn trừng, không còn thở nữa.
16
"Cuối cùng cũng báo thù cho tỷ tỷ rồi."
Ta và Hà công công bước ra khỏi ngục giam, hắn chính là vị hôn phu của tỷ tỷ, Hà Thiếu Đông Gia. Sau khi tỷ tỷ mất, hắn không có cách nào báo thù, liền vào cung làm thái giám.
Hắn đưa ta đến cửa cung, dừng bước:
"Thanh Thanh, sau này ngươi định làm gì?"
"Trước tiên đi tế bái tỷ tỷ, nói cho nàng ấy biết chúng ta cuối cùng đã báo thù cho nàng ấy. Ta muốn đến vùng quê, mua một mảnh đất, dẫn Tiểu Viên đi sống cuộc sống an nhàn, ngươi cũng đi cùng đi, ba người chúng ta."
Hắn lắc đầu: "Rất tốt, ta sẽ không đi."
"Ngươi muốn ở lại trong cung này sao? Ngay cả tỷ tỷ ngươi cũng không đi gặp?"
Lúc này ta mới chú ý đến, sắc mặt hắn tái nhợt, ôm n.g.ự.c bắt đầu ho ra máu, ta tiến lên đỡ hắn, lại thấy cánh tay hắn lộ ra toàn là vết thương.
"Hà đại ca, ngươi bị sao vậy?! Có phải ngươi bị bọn chúng bắt được đánh đập không? Sao không nói cho ta biết sớm?!"
Đây là lần đầu tiên ta mất kiểm soát cảm xúc kể từ sau khi cha mẹ qua đời, toàn thân ta run lên bần bật.
"Ta có thuốc, nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi!"
Hắn miệng đầy máu, cười thảm một tiếng:
"Những loại độc dược ngươi đưa cho ta, ta đã cho lão hoàng đế uống hết rồi, những việc khác ta cũng không làm được gì nữa. Sau đó bị tra ra, suýt nữa thì không gặp được ngươi lần cuối. May mà Ngũ hoàng tử hành động nhanh chóng, rất nhanh đã nắm giữ đại cục, ta mới có thể gắng gượng đến gặp ngươi lần cuối, tận mắt nhìn Triệu Uyên ch.ết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-thanh-usjd/end.html.]
Mẹ của Ngũ hoàng tử bị Triệu Uyên đẩy xuống hồ hoa ch.ết đuối, Hà đại ca vào cung sau đó đã đạt thành thỏa thuận với Ngũ hoàng tử.
Lần này hắn hạ độc hoàng đế, rõ ràng là vì ta, một tháng nữa, Triệu Uyên sẽ "sinh" con, ta sẽ bị bại lộ.
Chỉ có hoàng quyền thay đổi, khiến Triệu Uyên mất đi chỗ dựa, mới có thể bảo vệ mạng sống của ta.
Ta không sợ c.hết, vốn dĩ ta đã nghĩ đến việc đòng quy vu tận, nhưng hắn lại không muốn ta mất mạng.
Ta run rẩy nhét thuốc vào miệng hắn, hắn ngăn tay ta lại:
"Thanh Thanh, không cần cứu nữa, mười năm rồi, cuối cùng cũng có thể đi gặp tỷ tỷ ngươi rồi, đi muộn sợ tỷ tỷ ngươi không vui. Đừng khóc, cứ coi như hôm nay là ngày ta cưới tỷ tỷ ngươi, ngươi phải vui vẻ lên."
"Vãn Vãn, quả nhiên nàng đến đón ta rồi."
Hắn dịu dàng nhìn về phía hư không, gọi khuê danh của tỷ tỷ, khóe miệng nở một nụ cười, đưa tay ra phía trước, từ từ nhắm mắt lại, vẻ mặt an tĩnh vô cùng.
Năm đó, sau khi tỷ tỷ mất, hắn chỉ muốn báo thù, nhưng lại không có hy vọng, ban ngày hắn say xỉn, ban đêm tuyệt vọng ở trước mộ của tỷ tỷ khóc lóc sám hối, nói mình vô dụng, là kẻ bất tài.
Hắn chán nản rất lâu, chàng trai tuấn tú năm nào không còn vẻ ngoài thanh tú như xưa, râu ria xồm xoàm, vừa bẩn vừa hôi, ta khuyên hắn tiếp tục đọc sách thi khoa cử, sau này làm quan to rồi sẽ tìm cơ hội.
Ánh mắt hắn không còn chút ánh sáng nào, lắc đầu:
"Thi khoa cử? Không biết phải đợi bao nhiêu năm, ta không đợi được lâu như vậy."
"Cho dù thi đậu, nếu con đường làm quan không thuận lợi, cả đời chỉ là một quan nhỏ, căn bản không thể báo thù. Nếu con đường làm quan thuận lợi, vậy cũng phải mất hai mươi mấy năm mới có thể làm quan to, nhưng con người sẽ thay đổi, ta sợ bị phú quý làm mờ mắt, đánh mất bản tâm, quên mất việc báo thù cho tỷ tỷ ngươi."
"Ta không muốn bị những chuyện khác quấy rầy, sau này, ta chỉ muốn báo thù."
Hắn từ biệt cha mẹ, khuyên thế nào cũng không được.
Hắn nói: "Vãn Vãn cô đơn lẻ loi ở bên kia, ngay cả hài cốt cũng không còn, ta không có một đêm nào ngủ yên giấc."
Sau đó hắn biến mất, khi ta gặp lại hắn là hai năm sau, lúc đó mọi người đều biết Triệu Uyên sắp thành thân, hắn mặc áo vải thô màu xanh, giọng nói the thé, ta mới biết hắn vào cung làm thái giám, hắn bảo ta đưa cho hắn một ít thuốc, thuốc khiến người ta tuyệt tử tuyệt tôn.
Hắn nói hắn bất tài, đợi rất lâu mới đợi được cơ hội, để không liên lụy đến gia đình, không thể hạ độc gi..ết bọn họ cùng một lúc.
Ta an ủi hắn, bảo hắn hãy chờ thêm một chút nữa, đợi ta trưởng thành, chúng ta sẽ cùng nhau báo thù cho tỷ tỷ.
Ta đem Hà đại ca cùng với chiếc quạt làm từ da mặt của hắn và tỷ tỷ, cùng với con búp bê hình con bướm, chôn cất cùng y phục của tỷ tỷ.
Ánh mắt của tỷ tỷ rất tốt, không nhìn lầm người. Bây giờ bọn họ ở bên kia chắc hẳn đã sống những ngày tháng hạnh phúc rồi.
Ta mang theo Tiểu Viên, tìm một ngôi làng nhỏ yên bình để sinh sống.
Đón ánh hoàng hôn, ta ngồi trong sân nhìn về phương xa, tỷ tỷ, chúng ta rồi sẽ có một ngày gặp lại, đến lúc đó tỷ vẫn mở tiệm đậu phụ, còn ta mở y quán, được không?
(Toàn văn hoàn)