Thành Tiên - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-10-29 15:18:26
Lượt xem: 966
Gần đây Văn Cảnh đến lầu các phía Tây càng ngày càng nhiều.
Ta giận hắn, ủ rũ nằm bò ra bàn, không thèm để ý đến hắn.
Cho đến một hôm, hắn nhấc tai ta lên, nói: "A tỷ, ta dẫn tỷ đến một nơi tuyệt vời."
Sau đó hắn liền mang ta đến lầu các phía Tây.
Cút đi!
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta ra sức đạp chân, bày tỏ sự phản kháng.
Hắn hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của ta, sai người mở khóa.
Quả nhiên như lời mấy tỳ nữ hôm đó, bên trong lầu các nguy nga lộng lẫy, ba tầng trên dưới, ngay cả tường cũng phát ra ánh sáng đỏ.
Chờ đã, ánh sáng đỏ?
Ta cảnh giác nhìn xung quanh, lại ngửi ngửi, rồi sợ hãi biến sắc.
Tán hương, chu sa, hùng hoàng, thiên ma, quỷ đốc bưu, đào tiêu… cùng với mùi m.á.u tươi.
Văn Cảnh từ nhỏ đã theo ta lên núi hái thuốc, tuy rằng sau này đọc sách làm quan, nhưng hắn vốn thông minh, am hiểu rõ ràng các loại dược liệu.
Những thứ này đều là thứ chuyên dùng để g.i.ế.c yêu ma quỷ quái, hắn lại trộn lẫn m.á.u tươi, rồi bít kín trên tường.
Đúng là kim ốc tàng kiều, đáng sợ vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-tien/chuong-22.html.]
Trong phòng có một lò đồng đang cháy, cùng với một nữ nhân không mảnh vải che thân, tứ chi vặn vẹo bò trên mặt đất.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta.
Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là dung mạo của Kim Ngọc, nhưng trên mặt nàng ta lại mọc đầy vảy đen, đôi mắt đỏ hoe đảo quanh.
"Lưu Tiểu Nguyệt." Nàng ta khàn giọng mở miệng.
Ta nổi hết da gà, lông dựng đứng cả lên!
Nguyên Cơ! Là giọng nói của Nguyên Cơ!
Sao có thể, chẳng phải nàng ta đã bị Liễu Vọng Khanh ăn thịt, bị hắn tiêu hóa rồi sao?
Nguyên Cơ cười âm u: “Ngạc nhiên lắm phải không? Lúc ngươi và tên đạo sĩ kia g.i.ế.c hắn ở Bắc Sơn, ta đã nhân cơ hội đó thoát ra khỏi người hắn.”
"Yên tâm đi, hiện tại ta rất yếu, cố gắng “nương nhờ” vào thân thể của nữ nhân này đã hao hết toàn bộ sức lực của ta rồi. Đứa trẻ ngươi nuôi nấng lại còn bôi đầy những thứ này lên tường, ta bị hắn hại đến sắp hồn phi phách tán rồi."
Ta trừng mắt nhìn, chỉ khổ sở vì mình không biết nói, không thể hỏi ra những vấn đề muốn hỏi.
Văn Cảnh xoa đầu thỏ của ta, nói: "A tỷ, một năm trước nha hoàn bên cạnh tỷ đột nhiên phát điên. Nàng ta đến tìm ta, nói tỷ là yêu quái, còn nói biết tung tích của tỷ, hành vi cử chỉ kỳ quái, ta bèn nhốt nàng ta lại, việc nạp thiếp chỉ là để che mắt người khác."
"Ha ha ha, ha ha ha, Lưu Tiểu Nguyệt, ngươi đã biết rồi phải không? Vì Liễu Vọng Khanh mà ta từ bỏ việc thành tiên, cùng hắn tu luyện. Sau khi đầu hắn bị chặt đứt, hắn mất hết tu vi, giống như ngươi bây giờ, chỉ có thể làm một con rắn bình thường. Ta không đành lòng, ta không đành lòng, cho nên nguyện ý chia sẻ tu vi cho hắn, chia sẻ thân thể cho hắn, dù cho có biến thành quái vật.”
"Nhưng mà hắn vì muốn cướp đoạt tu vi và thân thể, không chút lưu tình mà nuốt ta, hắn không quan tâm đến sống c.h.ế.t của ta, ra tay tàn nhẫn. Ta sớm đã không ổn rồi, bị hắn nuốt chửng hầu như toàn bộ, chỉ còn lại một tia hồn phách. Sau khi tên đạo sĩ kia chết, ngươi biến thành thỏ, ta không ngại đường xa vạn dặm đến tìm đứa trẻ ngươi nuôi nấng, chỉ là vì muốn biết, chữ tình trên thế gian này rốt cuộc là thứ gì?”
“Thứ ta không có được, tại sao ngươi lại có được? Tại sao lại là ngươi?" Nguyên Cơ gục xuống đất khóc lớn, cơ thể vặn vẹo thành hình con rắn, vô cùng đau đớn: "Ta vì hắn hy sinh tất cả, tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy? Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa trong rừng. Có lần người ta đến bắt rắn, hắn thà bị bắt cùng ta cũng muốn cứu ta ra ngoài. Tình cảm của chúng ta trời đất chứng giám, tại sao lại rơi vào kết cục như thế này.”
"Lưu Tiểu Nguyệt, ngươi nói đúng, ngươi thắng rồi, nhưng ngươi sẽ không chiến thắng mãi mãi đâu. Thành tiên vốn dĩ là một kiếp nạn, hắn đã nguyện ý vì ngươi mà chết, kiếp nạn này ngươi làm sao tránh khỏi."