THANH YÊN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-04-29 18:49:06
Lượt xem: 272
Ta làm sao mà nghe tiên sinh nói qua được, bất quá là nói ra làm cho nương ta nghe.
Quả nhiên thời điểm khi nương ta nghe được ta nói hai chữ “Tú tài”, cũng nhìn lại đây, trên mặt rõ ràng mà cũng mang theo tia khát vọng.
Trong ánh mắt của Liễu Diệu Tổ hiện lên vẻ đắc ý cùng kiêu ngạo, bất quá hắn che giấu đến cực tốt.
Trên mặt vẫn thực sự khiêm tốn mà nói:
“Đều là tiên sinh chỉ giáo tốt.”
Tuy rằng có chút khiêm tốn, nhưng cũng không phủ nhận về việc sau sẽ trở thành tú tài.
Quả nhiên nương ta nghe được Liễu Diệu Tổ nói như vậy, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều.
Cha ta nhìn chúng ta với bộ dạng tỷ đệ tình thâm, thập phần vui mừng:
“Thanh Yên nói đúng, chúng ta là người một nhà.”
Nói xong liền nhìn Liễu Tố Tố với vẻ mặt trách cứ:
“Ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy, không thể học học tỷ tỷ ngươi sao?”
Liễu Tố Tố vẻ mặt ủy khuất, bẹp bẹp miệng có chút xin giúp đỡ mà nhìn về phía nương.
Đáng tiếc nương ta hiện giờ đang đắm chìm ở lời ta vừa mới nói, căn bản không có phản ứng với nàng.
Liễu Tố Tố thấy không có ai giúp đỡ nàng, cũng chỉ có thể tức giận đến dậm chân.
Ta nhìn đến buồn cười, nhìn cha ta mở miệng:
“Cha, Diệu Tổ tháng sau muốn tham gia khoa thi đồng tử, bài tập không thể chậm trễ, không bằng cho hắn ở phòng muội muội, phòng muội muội thanh tịnh, thích hợp đọc sách, muội muội cùng ta ở chung một phòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-yen/chuong-4.html.]
Cha ta chưa kịp phản ứng, Liễu Tố Tố liền la lên:
“Dựa vào cái gì? Ta không đồng ý, ta không muốn ở phòng chất củi.”
Trong nhà kỳ thật có liền hai gian nhà ở, cha mẹ ở một gian, ta cùng Liễu Tố Tố ở một gian.
Chỉ là từ mười tuổi Liễu Tố Tố bắt đầu ghét bỏ ta, vẫn luôn khóc nháo không muốn cùng ta ở một gian phòng.
Cha mẹ bất đắc dĩ, cùng ta nói:
“Ngươi là tỷ tỷ, hẳn là rộng lượng một chút, thân là tỷ tỷ chịu điểm ủy khuất cũng không sao.”
Theo sau liền đem phòng để củi thu thập một chút, rồi ta đi vào ở, sau khi đã ở là ở chính là 6 năm.
Lúc này Liễu Diệu Tổ vội vàng ra tiếng tỏ thái độ:
“Không có việc gì, ta ở nơi nào đều có thể.”
Nói xong còn cẩn thận dè dặt mà túm túm phụ thân góc áo:
“Cha, người cùng đại tỷ không cần khó xử nhị tỷ… Ta không sao.”
Trong lòng ta cười thầm, Liễu Diệu Tổ cùng Liễu Tố Tố hiển nhiên là cùng một loại người, xác thật đúng là thủ đoạn của Liễu gia của ta.
Liễu Diệu Tổ vô cùng rộng lượng càng làm cho Liễu Tố Tố có lòng dạ hẹp hòi, cha ta rất không vừa lòng mà nhìn về phía Liễu Tố Tố, nương ta cũng hơi hơi mà nhíu mày, lúc này xem ra việc đọc sách lo cho công danh chính là đại sự cấp bách.
Xem thông tin chi tiết và quảng cáo
Quảng cáo
Bình luận