Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-09-11 15:28:14
Lượt xem: 59
Tô Hân Nghiên chỉ cần giả làm bạn tốt của cô gái đó, nặc danh gửi một phong thư cho cha mẹ người ta, giúp cô ta tố khổ, tốt nhất nói nghiêm trọng chút, vừa lúc đem chuyện đáng kinh sợ lần này Tiểu Tại Tại phát hiện, không lo cha mẹ đối phương không nóng nảy, vội vàng hoảng mà nghĩ cách đem cô ta trở về.
Mặc kệ là tiêu tiền mua một công việc, hay là một trong hai người nhượng chức, tóm lại là có biện pháp.
Mà bên Văn Kỳ, Tô Hân Nghiên cũng không sợ cô ta không chịu trở về.
Nếu cô ta không muốn quay về, cô cũng sẽ có cách buộc cô ta phải quay về.
Tô Hân Nghiên đã có một kế hoạch tốt.
Kết quả cô vừa viết thư xong, còn chưa kịp gửi đi ra ngoài, Văn Kỳ đã không thấy tăm hơi.
Thật sự là không thấy!
Là loại bốc hơi khỏi thế giới!
Hơn nữa một người lớn sống tờ tờ ra đó mà tự nhiên biến mất không thấy, trong thôn cư nhiên không ai nói một câu, dù nhóm thanh niên trí thức cũng không lên tiếng, phảng phất như kiểu trước nay đối phương không tồn tại.
Tô Hân Nghiên bị dọa đến hãi hùng khiếp vía, nhịn không được đi tìm thôn trưởng nói bóng nói gió.
Cuối cùng, cô chỉ nhận được một ánh mắt dò xét, mà nhận được một câu dù không không phải cảnh báo nhưng còn đáng sợ hơn cảnh báo: “Không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Tinh thần hoảng hốt mà về nhà, Tô Hân Nghiên lập tức đem bức thư kia ném vào bếp lò, tận mắt nhìn thấy nó đốt thành tro tàn, dù một mảnh nhỏ cũng không lưu lại, lúc này mới bình tĩnh lại.
Cô đã lường trước có thể là do sau khi đối phương xuyên qua làm một số việc quá bừa bãi, mới lộ chân tướng nên bị người ta bắt được.
Tô Hân Nghiên may mắn vì bản thân cũng đủ cẩn thận, bình thường làm việc cũng không lộ ra một chút ít khác thường gì, mà Văn Kỳ lại không biết thân phận của mình, dù bị bắt, cũng sẽ không khai được gì.
Liền tính thật sự dính líu đến cô, cô cũng là không sợ tra.
Đừng quên, cô chính là quân tẩu, có thể thông qua thẩm tra chính trị, sao có thể có vấn đề?
Cho nên chỉ cần cô yên tâm, giống như trước đó sinh hoạt bình thường là được.
Chỉ cần biểu hiện của cô thật bình thường, liền an toàn.
*
Một tuần trôi qua.
Quá trình Ninh Viễn Hàng tái tạo cũng có tiến triển, hiện tại đã có thể không cần người nâng, tự mình dùng nạng liên tục đi được nửa giờ.
Đôi nạng của anh ta là hai thanh gỗ mà vợ nhặt được trong rừng, rồi anh dùng d.a.o sửa lại chúng.
Là một cây gậy gỗ bình thường quá trình làm lại rất ngắn gọn.
Sáng sớm hôm nay, cả nhà đều không cần người kêu, tự động từ sớm bò ra khỏi giường, lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ mới mẻ, rửa mặt xong, chải tóc, trang điểm đến cho thật xinh đẹp.
Tô Hân Nghiên đã hẹn nhiếp ảnh gia, nhờ người ta tới cửa tới giúp gia đình bọn họ chụp ảnh.
Vì để không trở nên đặc biệt, cô cũng hỏi một vài người quen trong thôn xem họ có muốn chụp ảnh không và nói rằng họ có thể tham gia một nhóm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-111.html.]
Mời nhiếp ảnh gia tới nhà chụp ảnh, một hay nhiều người cũng đều có một đồng là phí đi đường, sau đó mỗi bức ảnh ấn theo số lượng tính tiền, một tấm năm mao, bao nhiêu bức thì lấy đó nhân với năm mao.
Tô Hân Nghiên nói rằng nhà bọn họ có thể trả một đồng của phí đi đường kia, chỉ cần mọi người tự trả tiền cho mỗi bức ảnh của bản thân là được.
Năm mao, không nhiều lắm cũng không ít lắm, rất nhiều gia đình khẽ cắn môi vẫn là có thể lấy đến ra.
Vì vậy, vẫn có rất nhiều người muốn chụp ảnh cùng, gia đình trưởng thôn và gia đình bí thư cũng đến chung vui.
Tuy nhiên, hai nhà đó lại không muốn chiếm tiện nghi của nhà mình mà nói rằng họ có thể giúp đỡ để chia nhau chi phí đi lại đó.
Có thể thiếu đi chút tiền, Tô Hân Nghiên tự nhiên cũng vui.
Tiết kiệm một vài xu và có thể chụp nhiều ảnh hơn!
Bởi vì nhà bọn họ là nhà bắt đầu chuyện này, cho nên cũng đã hẹn với mọi người, trước tiên để nhiếp ảnh gia đến nhà bọn họ chụp ảnh, sau đó sẽ lần lượt đến nhà người khác chụp ảnh.
“Ba ba ba ba, cột tóc cho Tại Tại.”
Tiểu Tại Tại mặc một chiếc váy hoa nhỏ khá đáng yêu do bà nội may, xõa tóc, chạy vào phòng của ba ba mẹ.
Sau khi bé có ba ba của riêng mình mà không phải chia sẻ với ai, nên đã không hiếm lạ để mẹ cột tóc.
Con gái đã không cần, Tô Hân Nghiên còn mừng rỡ vì nhẹ nhàng đi được phần nào.
Lúc này thấy con bé chạy vào, mí mắt của cô không thèm chớp lấy một cái, tự ngồi trước bàn trang điểm trát son.
Hoặc là nói là son môi.
Màu đỏ được đóng trong lọ sứ nhỏ, khi muốn sử dụng chỉ cần nhúng một ít ra đầu ngón tay rồi thoa đều lên môi.
Loại phấn này phổ biến và có thể được sử dụng như phấn má hồng, bóng mắt và son môi, nhưng Tô Hân Nghiên chỉ sử dụng nó như một loại son môi.
Màu này sáng quá, bôi lên mặt không khéo sẽ bị biến thành m.ô.n.g khỉ, quá khó coi.
Dù sao thì nước da của cô cũng tốt, sắc mặt hồng hào, không cần thoa phấn má hồng và phấn mắt.
Thật ra chủ yếu là sợ quá khác người quá, sẽ bị người ta nói.
Về cơ bản, nhiều phụ nữ ngày nay chỉ trang điểm khi kết hôn, còn ngày thường thì cùng lắm cũng chỉ bôi son là tốt lắm rồi.
Tô Hân Nghiên cũng không sai biệt lắm, nhưng do cô đẹp tự nhiên nên không trang điểm cầu kì.
Hôm nay nếu không phải vì chụp ảnh, cô cũng không trang điểm.
Sau khi tô vẽ, cô nàng xõa hết tóc đen xinh đẹp, ngay lập tức trông trẻ trung và xinh đẹp hơn.
“Ninh Viễn Hàng, em đẹp không?”
Xoay người, kêu gọi trượng phu.
Đang cột tóc cho con gái-Ninh Viễn Hàng nghe tiếng quay đầu, trong mắt đen nhánh nháy mắt hiện lên thần sắc kinh diễm.
“Đẹp.” Tiếng nói của anh hơi khàn.