Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-09-11 21:07:46
Lượt xem: 71
Có lẽ do cảm thấy sau chuyến đi lần trước về sau em gái lười biếng quá, bỏ quên luôn tiến độ học tập bình thường.
Liên tiếp mấy ngày, Ninh Hàng chỉ cần có chút thời gian rảnh, liền sẽ bắt Tiểu Tại Tại, dạy bé học thêm.
Cố gắng sớm ngày đưa bé ra khỏi hàng ngũ thất học.
Tiểu Tại Tại: “……”
Bé còn nhỏ, thất học là chuyện bình thường, thật sự không cần thiết phải tra tấn người như vậy.
Nhưng rõ ràng mặt ngoài luôn kêu ca liên tục, nhưng mỗi lần vừa nghe thấy anh hai bé triệu hoán, Tiểu Tại Tại vẫn luôn giống một con cún nhỏ, tung ta tung tăng mà chạy đến bên người anh hai bé, hướng về phía người nào đó mà điên cuồng phe phẩy cái đuôi nhỏ để làm nũng.
Sau đó lại bị khi dễ đến mức khóc ô ô, tiếp theo lại nhớ ăn mà không nhớ đánh cứ tiếp tục lại gần anh hai.
Nhiều lần như vậy, Ninh Viễn Hàng vốn lúc đầu còn xót con gái, muốn ra mặt can thiệp một chút, bây giờ đã bỏ luôn cái ý định ấy luôn rồi.
Hai đứa trẻ y như là Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận, căn bản không cần phải xen vào.
Hơn nữa sau khi bé được anh hai dạy học, đã không cần người lớn phải lo lắng, trình độ văn hóa của Tiểu Tại Tại đã thẳng tắp bay lên.
Cụ thể đã thể hiện ở, bé phát hiện bản thân dần dần không cần dựa vào giọng nói trong đầu đọc, vẫn có thể tự đọc được những dòng chữ kim sắc kia.
Đương nhiên, biết chữ và hiểu chữ là hai chuyện khác nhau hoàn toàn, có những tâm tư phức tạp, Tiểu Tại Tại vẫn xem không hiểu.
Thời gian trôi mau đến ngày đầu tiên Ninh Viễn Hàng bắt đầu chính thức đi làm.
Sáng sớm, Tô Hân Nghiên liền rời giường làm cơm sáng cho một nhà già trẻ.
Cô đang làm cơm được một nửa, Ninh Hàn liền đi lên.
Anh được giao nhiệm vụ vinh dự là chở ba ba đang bị thương của mình đi làm bằng xe đạp. Kể từ đó, thời gian ngủ mỗi sáng của anh đều bị cắt giảm đi 10 phút để đảm bảo rằng cả anh và ba ba đều không bị trễ giờ làm việc / đi học.
Làm bạn đồng hành, Ninh Hàng đương nhiên phải dậy sớm.
May mắn thay, anh cũng có thói quen dậy sớm đọc sách sớm, nên đối với anh, đó thực sự là một thời gian bình thường để dậy.
Chỉ là thời gian đọc sách buổi sáng ở nhà đã bị hủy bỏ, và nó đã trở thành một cuộc chạy đua với thời gian để đọc trên đường đến trường.
Tính tự giác của Ninh Hàng rất mạnh mẽ, dù trong học tập hay là trong cuộc sống.
Điểm này là cả nhà đều phải cam chịu chuẩn tắc.
Cho nên đối với hành vi này của anh, chưa từng có một người nào cảm thấy điên cuồng hoặc là không thể nói lý, nhiều hơn là là kính nể, hoặc là còn có chút đau lòng và thất bại.
Đứa trẻ quá thông minh và độc lập, làm cha mẹ sẽ không có cảm giác thành tựu.
“Ăn cơm thôi.” Tô Hân Nghiên nhanh tay nhanh chân làm cơm sáng, và bày đồ ra bàn ăn.
Cả nhà đều ngồi vây quanh trước bàn cơm, chỉ thiếu một đôi thân ảnh nhỏ bé.
Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-114.html.]
Trong hai bé con này một người thì chưa đến tuổi đi học, chỉ cần bé muốn, ngủ nướng đến giữa trưa 12 giờ cũng được, một đứa còn lại bởi vì trường học ở trong thôn, rất gần, hơn nữa trường tiểu học thôn không có khóa học trước khi khai giảng, hoàn toàn có thể ngủ một lát rồi dậy.
Những người khác trong nhà cũng không đi đánh thức bọn họ.
Bọn họ vẫn là tiểu hài tử, đang ở thời điểm phát triển, yêu cầu phải ngủ nhiều, cho nên nếu có thể thì để cho bọn họ ngủ nhiều thêm một lát.
Ăn cơm no, Tô Hân Nghiên không yên tâm mà một hai phải đem người đưa đến trước cửa nhà.
“Nếu không để em xin nghỉ một ngày, đưa anh đi làm?” Nhìn chiếc chân bị thương của chồng bị treo cổ bên xe đạp, Tô Hân Nghiên mày nhíu lại.
Trong khi lo lắng, cô đột nhiên cảm thấy lông mày của mình nóng lên.
Cô giương mắt nhìn lên, phát hiện là Ninh Viễn Hàng nâng tay lên, duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa vào giữa hai hàng lông mày đang cau lại của cô.
San phẳng các đỉnh tượng trưng cho nỗi ưu sầu.
“Đừng lo lắng, tin tưởng anh.”
Ngắn ngủn sáu chữ, trực tiếp đánh bay hết thảy lo lắng của Tô Hân Nghiên.
Biểu tình khôi phục lại sự bình tĩnh, lui về phía sau một bước, vẫy tay với bọn họ: “Nhanh lên đi thôi, đừng đến trễ.”
“Tạm biệt ba ba và anh trai ~”
Một giọng nói trong trẻo có mùi của sữa vang lên từ phía sau.
Tô Hân Nghiên theo bản năng mà quay đầu, phát hiện Tiểu Tại Tại không biết khi nào đã tỉnh dậy, đầu tóc còn rất rối, đôi mắt buồn ngủ m.ô.n.g lung mà gục đầu bên khung cửa, duỗi một cánh tay múp míp trắng nõn của mình tạm biệt ba ba và anh trai.
Ninh Hàn và những người khác ở phía trước đã đạp xe đi mất rồi, phía sau không thấy Tiểu Tại Tại.
Tô Hân Nghiên qua đi bế con gái lên.
“Tại Tại tỉnh từ khi nào thế? Đói không? Mẹ đi lấy cơm sáng cho con có được hay không?”
“Dạ.” Tiểu Tại Tại tự động xem nhẹ hai vấn đề phía trước, chỉ nhớ thương mỗi từ ăn cơm.
Bữa sáng Tô Hân Nghiên làm bánh trứng, và cháo gạo kê.
Tiểu Tại Tại ăn miếng bánh và uống một bát cháo nhỏ, ăn đến mức cái bụng nhỏ to phình ra như quả bóng.
Ăn cơm xong, bé đã bị mẹ lôi đi rồi đội cho một cái mũ rơm nhỏ, cho tay đưa cho một ấm nước, đi theo ẹm xuất phát xuống ruộng làm việc.
Trước khi đi Tô Hân Nghiên còn dặn mẹ chồng: “Mẹ, mẹ cứ ước chùng thời gian nếu sắp đến giờ, nhớ kêu Tiểu Hiên dạy ăn cơm sáng rồi đi học, con mang Tại Tại ra cửa làm việc.”
“Được.” Bà Ninh ngồi ở nhà chính lên tiếng.
Ngô đã chín vàng, nên hôm nay ra đồng thu hoạch ngô.
Tiểu Tại Tại theo thường lệ bị mẹ đặt ở dưới gốc cây, nơi này có rất nhiều tiểu hài tử chơi đùa, bên cạnh còn có mấy người già nghỉ mát ngồi đây, thuận tiện hỗ trợ trông bọn nhỏ.
Cho nên người lớn trong thôn cũng không sợ bọn nhỏ nhà mình xảy ra chuyện gì, tất cả đều yên tâm mà xuống đất đi thu hoạch ngô.