Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-09-12 19:29:22
Lượt xem: 48
Cuối cùng sự tình được giải quyết như thế nào, Tiểu Tại Tại không thể hiểu hết.
Bởi vì giữa đường đã bị ba ba và mẹ cùng nhau đuổi ra khỏi phòng.
Ngơ ngác mà nhìn nhắm cửa phòng bị đóng chặt, vẻ mặt bé ngốc hẳn ra, cuối cùng cũng chỉ có thể quay đầu, không suy nghĩ đến những chuyện khó hiểu đó nữa, quay đầu lại đi chơi với xe đẩy yêu quý.
Đáng tiếc, bầy gà sớm đã thấy tình thế không ổn nên sớm trốn ở trong chuồng gà, sống c.h.ế.t không ra.
Mà ổ gà Ninh gia được xây có cửa đóng, Tiểu Tại Tại dùng xe ván trượt cũng không vào được, tất nhiên bé cũng không thể chơi vui vẻ với đàn gà.
Đàn gà:…… Chúng nó không muốn bị chơi, cảm ơn.
“Tại Tại.” Tiểu Hoa ở ngoài cửa Ninh nhô đầu nhỏ ra: “Chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”
“Tại Tại không có ai dắt đi cùng, mẹ không cho ra cửa.”
Tiểu Tại Tại vừa nghe Tiểu Hoa kêu bé cùng đi ra ngoài chơi, tâm lập tức động, đáng tiếc không có người lớn cho phép, bé không thể ra cửa.
“Vậy……”
Tiểu Hoa tự hỏi một chút, bé lại không muốn đi tìm người khác chơi, dứt khoát hỏi Tiểu Tại Tại: “Chị có thể vào nhà em chơi được không?”
“Có thể nha!” Tiểu Tại Tại gật đầu mãnh liệt.
Có người ở nhà chơi cùng với bé, bé cầu mà không được.
Vì để chiêu đãi Tiểu Hoa, Tiểu Tại Tại còn đi lấy xe ván trượt của anh ba ra, cho Tiểu Hoa chơi.
Hai người bạn nhỏ ở trong sân chơi ngươi bắt ta đuổi, chơi đến mức vô cùng vui vẻ, toàn bộ sân tức khắc tràn ngập âm thanh trẻ con cười đùa.
Thanh âm truyền tới phòng trong, đã đánh vỡ bầu không khí lạnh lẽo giữa hai vợ chồng Tô Hân Nghiên.
“Nếu anh đã sớm phát hiện, tại sao lại không nói cho em biết?” Tô Hân Nghiên vươn tay nắm lấy ngón tay út của Ninh Viễn Hàng, rũ mắt hỏi: “Làm hai mẹ con em ở trước mặt anh hao hết tâm tư che giấu bí mật giống như hai chú hề diễn hài, nhìn rất thú vị hả?”
Đại chưởng vừa lật, hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay trắng nhỏ xinh.
“Anh không hề như như vậy, chỉ là em không muốn nói, anh sẽ không hỏi.” Ninh Viễn Hàng nghiêm túc nói.
Đây là sự chu đáo của anh.
Mặc dù từ hành vi này thấy được vợ đối với mình có một chút không tín nhiệm nho nhỏ, nhưng anh chưa bao giờ để ý.
Bởi vì trong lòng anh hiểu, giữa bọn họ tồn tại sự liên kết của tình mẫu tử nên rất tin tưởng nhau, nhưng anh thì hàng năm đều ở bên ngoài chung quy sẽ làm người nhà thiếu đi cảm giác an toàn, cho nên cô đối với anh không đủ tín nhiệm cũng rất bình thường.
Cho nên, trầm mặc là sự ôn nhu sâu nhất trong anh.
Anh an tĩnh chờ đợi, chờ đợi một ngày vợ và con gái nguyện ý cùng anh thẳng thắn.
Chính như Ninh Viễn Hàng hiểu rõ Tô Hân Nghiên, Tô Hân Nghiên lại làm sao không hiểu rõ người đàn ông mình yêu.
Hiểu được ý tứ của anh, nhìn ra sự thâm tình trong anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-124.html.]
Sự tức giận ở đáy lòng cô đột nhiên tiêu tan, chột dạ cùng áy náy một lần nữa ập lên trong lòng, thanh âm thấp dần, mang theo lời xin lỗi: “Xin lỗi.”
Vì cô giấu giếm, cũng vì cô đã không tín nhiệm chồng.
“Không có việc gì.” Ninh Viễn Hàng tiến lên một bước, đem cô vợ đang lộ ra sự yếu đuối kéo vào trong lòng ngực: “Anh hiểu mà, em chỉ là muốn bảo vệ tốt con gái của chúng ta.”
Bí mật trên người Tiểu Tại Tại quá mức kinh thế hãi tục(*).
(*):việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mà chỉ nghe người khác nói, phản ứng đầu tiên của Ninh Viễn Hàng khẳng định là đối phương đang lừa mình.
Cho nên đây cũng là lý do lớn nhất mà anh không nên trách tội.
Vừa rồi hai vợ chồng vừa xuất hiện một tấm ngăn cách vô hình, đột nhiên lại trở nên thân cận rất nhiều, ánh mắt họ tràn đầy yêu thương và tin tưởng khi nhìn nhau.
Khi tình yêu bền chặt, việc mong muốn điều gì đó xảy ra là lẽ đương nhiên.(axbycz...)
Kết quả còn chưa làm được gì, ngoài phòng hai tiểu quỷ nhỏ cười vui đến mức thét chói tai xuyên qua cửa sổ đập vào lỗ tai hai vợ chồng nhà nọ, không chỉ có nháy mắt phá tan hết không khí ái muội, mà còn làm cho đầu hai người ong ong.
Tô Hân Nghiên xoa nhẹ hai thái dương, rất muốn lao ra đi bảo hai hùng hài tử kia im mồm dùm, nhưng Ninh Viễn Hàng khuyên can cô.
“Thôi, trẻ con là vậy đó.”
“Hừ, ngày mai liền cho bé đi đọc sách, suốt ngày chỉ biết ở nhà đuổi gà bắt chó, làm ầm ĩ không ngừng, cũng không biết ngừng nghỉ là gì cả.” Tô Hân Nghiên vẫn tức giận mà nói.
Đây chính là thẹn quá thành giận của vợ đó.
Nhưng Ninh Viễn Hàng dám nói ra sao?
Tất nhiên không dám, cho nên vẫn là bảo trì trầm mặc để an toàn là trên hết.
*
Nhiều khi, muốn điều tra ra một chân tướng, quá trình này luôn cực kỳ khó khăn.
Nhưng khi có một bước đột phá thực sự, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Ba ngày sau khi Ninh Viễn Hàng biết được một thông tin quan trọng từ bí mật của con gái, vô số cảnh sát đột nhiên đến xưởng máy móc Tiểu Hồng Kỳ.
Trước tiên bọn họ vọt vào tòa nhà gia đình, tìm được nhà của phó xưởng trưởng Lâm, đem ông khống chế được, mà một người khác lại cầm cái xẻng và cuốc, đem công viên nhỏ của xưởng máy móc bao vây lại, chăm chú ở dưới gốc cây đào để đào một thứ gì đó.
Động tĩnh huyên náo lớn đến mức nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của nhiều người trong xưởng máy móc.
Mặc kệ là người nhà hay là công nhân, tất cả đều chạy ra xem náo nhiệt.
Bên ngoài công viên nhỏ bị người ta bao vây ba tầng ba bốn vây quanh, mọi người đều đang xem những cảnh sát đó đang đào cái gì.
“Đi hết nhanh, đều vây quanh ở đây để làm gì, không cần phải đi làm hả? Tất cả đều hết, nên làm gì thì làm đó đi!”
Nhóm lãnh đạo nhà máy sau khi nhận được tin tức, mồ hôi đầy đầu mà chạy tới, đuổi đám người xem náo nhiệt như đuổi dê con về chuồng.