Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-09-13 07:52:15
Lượt xem: 58
Tháng mười hai, ngày mùa.
Nguyên bản Tiểu Tại Tại còn đang phơi cái bụng nhỏ ra, đôi tay giơ ra tư thế đầu hàng, đang ở trên giường ngủ ngon lành.
Đùng một cái, từ sáng sớm bé đã bị mẹ lôi ra khỏi cái ổ chăn ấm áp, cho bé khoác một cái áo bông thật dày, đội thêm mũ len, lại bọc thêm một cái khăn quàng cổ và đeo thêm đôi gang tay len và giày bông nhỏ, bị nhét thành một quả cầu bông nhỏ trông rất ấm áp, rồi nhét bé vào trong lòng n.g.ự.c ba ba.
“Mang đi đi.”
Tiểu Tại Tại đang mơ mơ màng màng nghe thấy ba chữ ‘ lãnh khốc vô tình ’ này của mẹ, đột nhiên bị doạ tỉnh.
Hai tay nhỏ toàn thịt và mỡ ôm chặt lấy quần áo của ba ba, tiểu nãi âm rầm rì, lộ ra ủy khuất: “Mẹ không cần Tại Tại nữa sao?”
“Cái gì cơ?”
Tô Hân Nghiên buồn cười mà xoa khuôn mặt nhỏ của con gái: “Tiểu Tại Tại của chúng ta đáng yêu như vậy, mẹ sao lại có thể bỏ con đi được chứ, chỉ là ngày hôm qua chúng ta đã bàn bạc tốt rồi sao, hôm nay để ba ba trông con nha.”
“Vậy mẹ đâu?”
Tiểu Tại Tại không dễ bị lừa gạt như vậy đâu.
“Mẹ còn phải làm việc nữa, bà nội cũng phải ra cửa làm việc, trong nhà không có ai trông con.”
Hiện tại là ngày mùa, mỗi ngày Tô Hân Nghiên đều phải làm việc, cũng không dễ dàng chút nào.
Trưởng thôn cũng giải thích trước rằng mùa đông năm nay bận rộn làm ruộng đan dây rơm nên bà nội Ninh cũng phải ra ngoài làm việc.
Hơn nữa ba bé trai trong nhà đều phải đi học, vì vậy không có ai trông Tại Tại ngoài ba ba?
“Tại Tại có thể, hỗ trợ làm việc.” Tiểu Tại Tại nãi thanh nãi khí mà cùng mẹ thương lượng.
Mẹ làm việc, rồi mẹ để bé ở lại trong thôn, không đi chỗ của ba ba đâu.
Cũng do vì lần trước Tiểu Tại Tại bị dọa khi đi thăm ba ba ở xưởng, để lại bóng ma tâm lý, hiện tại bé không muốn đi một chút nào hết.
Nhưng người lớn đã quyết định hết mọi việc nên sẽ không sửa đổi.
Cuối cùng Tiểu Tại Tại vẫn phải bĩu miệng nhỏ, bị mẹ tống vào trong vong tay của ba ba, tay nhỏ còn bị nhét thêm cái bánh bao thịt, để cho bé gặm ăn ở trên đường.
Buổi sáng dậy quá sớm, Tiểu Tại Tại chỉ lo ngủ, còn không kịp ăn cơm sáng.
Ninh Viễn Hàng ở phía trước đạp xe, chở con gái, quay đầu lại nhìn.
“Nha, trông cái miệng nhỏ đang bĩu của con kìa.” Anh buồn cười mà trêu chọc con gái: “Sao thế, Tại Tại cùng đi làm với ba ba, không tình nguyện như vậy à?”
Anh còn cố ý dùng giọng điệu thương tâm ủy khuất thêm vào câu cuối cùng.
“Không, không có.”
Quả nhiên, áo bông tri kỷ hiểu chuyện vừa nghe thấy ba ba thương tâm, vội an ủi anh: “Tại Tại nguyện ý đi cùng ba ba, nguyện ý.”
“Thật sự?” Ninh Viễn Hàng làm bộ không tin.
“Thật đó!” Tiểu Tại Tại chỉn kém vỗ n.g.ự.c thật mạnh để bảo đảm.
“Chỉ là……” Tiểu nãi âm có chần chờ: “Tại Tại sợ.”
Tay nhỏ của bé nắm chặt lấy quần áo bên hông của ba ba.
Hiểu con gái đang sợ hãi cái gì, Ninh Viễn Hàng trong lòng tê rần, vội an ủi bé: “Không sợ không sợ, người xấu đã bị chú cảnh sát bắt đi rồi, sẽ không trở lại nữa, Tại Tại không cần phải sợ nha.”
Mặc dù hoàn cảnh của phó xưởng trưởng Lâm làm người ta đồng tình, nhưng đó lại không phải là lý do để ông ta giết hại nhiều người như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-128.html.]
Cho nên cuối cùng, ông ta bị phán xử tử hình.
Chính theo như lời của Ninh Viễn Hàng, ông ta vĩnh viễn đều sẽ không trở lại.
Chỉ là sợ hãi sẽ dọa bé con, cho nên anh không nói quá trắng ra.
Nhưng đối với Tiểu Tại Tại mà nói, chỉ cần người xấu không còn ở đó, sẽ không hù bé nữa, bé liền không sợ hãi.
Câu nói khiến nỗi sợ hãi của bé biến mất, Tiểu Tại Tại đối với chuyện cùng ba ba đi làm không hề mâu thuẫn, thậm chí còn còn rất vui vẻ vì được đi chơi.
Đối trẻ con tới nói, chỉ cần được ra khỏi nhà, đều giống như đi chơi.
Có thân hình cao lớn của ba ba ở phía trước chắn gió, ở sau xe Tiểu Tại Tại đều không cảm thấy lạnh một chút nào.
Đương nhiên cũng có quan hệ với việc bé bị mẹ bọc quá dày khi ra khỏi nhà.
Trong tay cầm bánh bao thịt vẫn còn nóng hổi, bé há mồm làm một miếng to, gặm mất một phần không to cũng không nhỏ của bánh bao.
Ăn xong bánh bao có chút nghẹn, Tiểu Tại Tại giơ bình giữ nhiệt được treo ở cổ lên, tự mở nắp ra uống nước.
Bên trong Tô Hân Nghiên pha sữa mạch nha, uống vào rất ngọt ngào, còn mang theo vị sữa.
Sợ nóng, Tiểu Tại Tại thổi vài hơi vào miệng bình, cái miệng nhỏ mới dám nhấp vài hớp, sau khi uống được vài hớp mới phát hiện mẹ còn rất tri kỷ mà pha ở độ ấm vừa phải, căn bản sẽ không để bé nóng.
Chờ khi bé ăn uống no đủ, ba ba cũng đã đi tới xưởng máy móc.
“Phó xưởng trưởng Ninh, đến sớm thế, hôm nay còn mang theo bé con đi làm à.” Ông lão bảo vệ cửa cười ha ha mà chào hỏi Ninh Viễn Hàng.
Ninh Viễn Hàng khách khí mà cười đáp lại: “Ân, hiện tại trên đồng đang gấp rút thu hoạch ngũ cốc, người trong nhà không có ai có thời gian trông coi con bé, cho nên tôi chỉ có thể mang bé theo bên người.”
“Lúc này đã bắt đầu gặt gấp lương thực? Lương thực là chuyện lớn, xác thật nên chuyên tâm làm việc.”
Ông lão bảo vệ cửa cũng đã từng là nông dân, biết đối với nông dân mà nói, thu hoạch cả mùa đều phụ thuộc vào những ngày này, điều này thực sự không thể xem nhẹ. .
“Tại Tại, chào ông nội đi, sau đó chúng ta cần phải đi làm.”
Cổng lớn xưởng máy móc có rất nhiều người ra vào, Ninh Viễn Hàng tự nhiên không thể dứng đây nói chuyện phiếm với ông lão bảo vệ cửa, chỉ đơn giản hàn huyên hai câu sau chuẩn bị đi vào làm.
“Chào ông nội.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn mà chào người.
“Ai, bé con thật hiểu chuyện.” Ông lão bảo vệ cửa cười ha hả mà xua tay, nhìn theo hai cha con Ninh Viễn Hàng đi xa.
Ninh Viễn Hàng bế con gái tới văn phòng của mình, để bé lên ghế tự chơi. anh có rất nhiều việc phải làm.
Sau khi phó xưởng trưởng lâm bị bắt đi, nhà máy bị thiếu đi một phó xưởng trưởng.
Vốn chính là vì thế thân của vị trí này, Ninh Viễn Hàng mới được an bài lại đây tự nhiên tiếp nhận cái ghế phó xưởng trưởng này, tuy rằng ghế ngồi tốt, lại ngồi lại không dễ chịu chút nào cả.
Đối với công nhân nhà máy mà nói, anh mới ở đây hơn hai tháng, anh vẫn chỉ là lính mới, năng lực làm việc của anh trong lúc này chưa được mọi người công nhận.
Nhóm công nhân ở tầng dưới chót có lẽ không dám ở bên ngoài nói cái gì đó, nhưng trong đội ngũ cán bộ cấp trung, cấp cao cũng có rất nhiều người không bằng lòng với anh.
Ninh Viễn Hàng ý thức được rõ ràng chuyện này, nhưng anh chưa từng nói lời nào, cũng không có ý định cố ý chứng minh bản thân.
Bởi vì trong thâm tâm anh biết rằng cho dù bây giờ anh có cư xử như thế nào thì trong mắt những người này vẫn luôn đeo hai chữ thành kiến lên mắt sẽ chẳng thay đổi.
Đơn giản làm tốt nghĩa vụ của bản thân là tốt rồi.
Lâu ngày thấy lòng người, cũng như vậy, sau bao lâu, năng lực của anh có xứng với vị trí này hay không, anh tin chỉ cần người không mù là có thể nhìn thấy.
Đương nhiên, những người tuy không mù nhưng vẫn cố chấp giả mù, anh cũng không làm gì được bọn họ.
Dứt khoát làm lơ là được.