Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-09-17 20:33:59
Lượt xem: 63
……
Mọi người rất nhiệt tình, hiển nhiên là rất thích sự mới lạ này.
Tiểu Tại Tại đứng ở trong đám người, cũng nhìn chằm chằm màn hình TV sáng lên.
Trên màn hình vuông nhỏ hiện ra hình ảnh đen trắng không rõ ràng, tuy không đẹp bằng xe ở rạp chiếu phim hồi trước đến thôn, nhưng cũng đủ bắt mắt.
Bởi vì rất nhiều người đều đều chưa từng thấy qua TV.
Mọi người xem đến mức luyến tiếc đi, Ninh gia cũng không đuổi người, còn chuyển đến toàn bộ ghế dựa mời những người già trong thôn ngồi xuống, để đỡ mỏi khi đứng lâu.
Bà Ninh bị đám người vây quanh ở chính giữa, bên tai là những lời khen ngợi.
Khen cháu gái bà có vận khí tốt, khen con trai bà có tiền đồ, khen con dâu bà hiếu thuận, khen cháu trai bà thông minh…… Dù sao khen cái gì cũng dễ nghe, khen đến mức khiến bà Ninh cười mãi không dứt được.
Mọi người ngắm TV vô cùng náo nhiệt, bên Tiểu Tại Tại lại dần dần mất đi hứng thú với TV.
bé thừa dịp chỗ mình đang thưa, chuồn êm chạy tới trong phòng anh ba, nhìn xem anh ba bị ốm như thế nào rồi.
Đầu nhỏ vừa chui vào, liền thấy anh cả anh hai nhà mình cũng ở đây.
Thật không hổ là anh em, rất ăn ý.
Cười ha ha, Tiểu Tại Tại liền muốn vùi đầu chui vào, lại bị anh hai mặt vô biểu tình mà đè lại đầu, không cho vào.
“Làm gì thế? Buông em ra!”
Tứ chi ngắn củn giống rùa đen nhỏ mà vùng vẫy, lại không thể với tới dù chỉ là góc áo của anh hai, càng không thể chui vào trong phòng.
Tiểu Tại Tại ủy khuất.
Bé ngẩng đầu, thở phì phì mà trừng mắt với anh hai, giậm chân nói: “Để Tại Tại đi vào!”
“Không cho.” Ninh Hàng thái độ kiên quyết: “Em ấy bị ốm, em đừng tiến vào, sẽ lây bệnh.”
“Sẽ không.”
“Có, nhất định sẽ bị.”
“Sẽ không!”
……
Không muốn cùng em gái cãi nhau liên hồi, Ninh Hàng dứt khoát dắt tay nhỏ của bé, đưa bé ra cửa nhà: “Chúng ta đi xem mẹ đã về chưa?”
“Mẹ đã về chưa?”
Tiểu Tại Tại nháy mắt bị dời sự chú ý đi, không cần Ninh Hàng dắt, tự tay lôi anh hai ra cửa xem thử mẹ đã về chưa.
Cũng rất trùng hợp, Tô Hân Nghiên lúc này vừa lúc đã trở lại.
Hai anh em vừa ra, liền nhìn thấy thân ảnh của cô ở cách đó không xa.
Hai mắt Tiểu Tại Tại sáng ngời, lập tức hoan hô chạy ra, nhanh chóng phi vào trong lòng n.g.ự.c mẹ: “Mẹ, mẹ đã về rồi!”
Bị tiểu gia hỏa phi như đạn òa vào ngực, Tô Hân Nghiên nhịn không được lui ra sau một bước, lúc này mới miễn cưỡng ổn định được.
Cô khuôn mặt nhỏ của con gái, ghét bỏ nói: “Có phải là con lại lên cân rồi phải không? Sao lại nặng như vậy?”
Tiểu Tại Tại: “???”
Nhìn thấy vẻ mặt con gái ủy khuất, Tô Hân Nghiên vội vàng dỗ bé: “Ngoan nào, mẹ vừa mới nói giỡn thôi, Tại Tại của chúng ta mới không mập đâu, là bé con thon thả nhất trong nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-137.html.]
“Hừ!”
Tiểu Tại Tại hừ nhẹ một tiếng, đừng tưởng rằng bé không nhìn ra mẹ chỉ qua loa dỗ bé thôi chứ không nói thật tâm.
Nhưng bé lại là bé con có lòng vị tha cao cả, không cùng so đo với mẹ.
“Mẹ.” Ninh Hàng đi tới, hạ giọng nói với Tô Hân Nghiên: “Em gái trúng thưởng, được cái TV, hiện tại trong nhà có rất nhiều người.”
Đây là sợ Tô Hân Nghiên không biết tin tức, trước tiên tới mật báo.
“TV?!” Tô Hân Nghiên kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng cũng không giống người khác khiếp sợ như vậy.
Kinh hỉ khẳng định là có, chỉ là TV ở trong quan niệm của cô cũng không phải là đồ vật quý giá lắm, cho nên cảm xúc d.a.o động cũng chỉ ở mức bình thường.
Hiện tại điều làm cho cô lo lắng nhất là, trong nhà nhiều người như vậy, làm ồn đến con trai đang bị ốm thì làm sao?
Tiểu Hiên vẫn còn sốt nặng ngủ ở trên giường.
Mày hơi hơi giật, Tô Hân Nghiên bế con gái lên, lãnh con thứ hai vào trong nhà.
Mới vừa tiến vào cửa, huyên náo náo nhiệt liền xẹt qua mặt, người bên trong vây kín phòng chính, xem TV mới lạ, nói chuyện ồn ào, tán gẫu đánh rắm mà không nhận ra mình đã làm phiền đến gia đình người ta.
“Đưa em gái con vào trong phòng nghỉ ngơi đi, mẹ đi làm cơm.”
Tô Hân Nghiên đem Tiểu Tại Tại giao cho con thứ hai, sau đó vào chuồng gà bắt một con gà mái béo và hói, đem g.i.ế.c thịt ngay tại chỗ.
Gà mái trước khi c.h.ế.t kêu thảm thiết kinh động một số bộ phận người.
Bọn họ quay đầu nhìn, liền thấy Tô Hân Nghiên đang giết gà, không nhịn được hỏi: “Con dâu Ninh gia, bây giờ chẳng phải là ngày lễ gì, cháu giết gà làm cái gì?”
“Có thể làm gì, đứa nhỏ bốc thăm cho trong nhà một cái TV, cũng không phải là chuyện lớn sao? Dù sao cũng phải chúc mừng bé một bữa lớn. Đại nương, trời đã tối lắm rồi, thím không phải về nấu cơm sao? Nếu không chạy nhanh về nấu đi, đừng để cha mẹ già và con nhỏ bị đói.” Tô Hân Nghiên ‘ hảo tâm ’ mà nhắc nhở.
Đại nương bị nghẹn.
Tất cả người trong nhà cô đều ở đây xem TV, nhìn bộ dáng kia, xem cái TV là có thể no rồi, còn ăn cơm cái gì?
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, nhưng cũng không thể nói như vậy.
Hơn nữa xác thật trời cũng dần dần đen, người ta muốn ăn cơm nghỉ ngơi, bọn họ cũng ngượng ngùng ở đây quấy rầy.
Đại nương chui nhanh vào trong đám người, trong chốc lát, liền mạnh tay lôi hai đứa trẻ đang la khóc om sòm đòi ở lại đi, đưa cha mẹ già đang không tình nguyện về, khách khí mà cùng Tô Hân Nghiên từ biệt.
“Con dâu Ninh gia, chúng ta còn phải về nấu cơm, hiện không tiện ở lại quấy rầy.”
“Ai, được rồi, bên ngoài trời tối, thím đi chậm thôi.”
Tô Hân Nghiên không chút do dự tiễn khách, cũng không nói nhiều một câu giữ lại.
Thấy thế, người tự nhiên bỏ đi không thèm nhìn lại.
Ngay sau đó, theo Tô Hân Nghiên cho dầu vào nồi, phi thơm hành lên, lục tục có chút người cũng về.
Bọn họ đã ý thức được trời đã tối rồi, nên trở về ăn cơm, cũng ngượng khi ở lại quấy rầy nhà người ta, còn có người bị mùi hương Tô Hân Nghiên nấu cơm mùi hương đuổi đi.
Không có biện pháp, cô hầm canh gà thật sự là quá thơm, còn làm gà Cung Bảo, cho nhiều dầu càng làm gợi lên hương thơm của thịt gà, khiến không ít người thèm đến mực nước miếng chảy ròng.
Nhưng bọn họ lại không thể da mặt dày lưu lại ăn cơm, không có đạo lý này, người ta hiển nhiên cũng sẽ không cho phép.
Cho nên vì khỏi bị tra tấn, vẫn nên chuồn nhanh thôi.
Đến cuối cùng, Tô Hân Nghiên làm xong cơm, mọi người tron nhà chính Ninh gia cũng đã về hết.
Nhìn đến tình huống này, đáy lòng cô nhẹ nhàng thở ra.
Còn may, thủ đoạn của cô chỉ là đề phòng quân tử chứ không phải lưu manh, mà người trong thôn đều phân rõ phải trái, không ai mặt dày mày dạn mà lưu lại.