Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 141

Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:27:11
Lượt xem: 45

Bệnh thuỷ đậu có thể chia thành nặng hay nhẹ, trên thực tế bệnh tự khỏi, có người khỏe mạnh nhưng tình hình không nghiêm trọng, dù không chữa cũng có thể tự khỏi.

Tình hình của Tiểu Tại Tại không nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc đúng giờ mỗi ngày, sau đó làm tốt việc cách ly là được.

“Đây, là thuốc này, thuốc này cho con bé lau người, còn thuốc này thì sắc ra, một bao sắc ra ba bát, sau khi ăn xong lại cho bé uống, một bao nấu hai lần, một ngày một bao, nếu con bé lại nóng, uống thuốc này để bớt nóng đi.”

Trên thực tế, đối với trẻ em, tốt nhất nên uống nước dưa hấu để hạ sốt trong thời gian bị thủy đậu, nước dưa hấu ngọt bao giờ cũng tốt hơn thuốc bắc đắng, nhưng bây giờ vào mùa đông, không tìm đâu ra nước dưa hấu.

Cho nên Tiểu Tại Tại bị xui xẻo chỉ có thể uống thuốc đắng.

Tiểu Tại Tại hiển nhiên cũng biết thuốc đắng là cái gì, vừa thấy bác sĩ lấy thuốc ra, lập tức lại bắt đầu ở trong lòng n.g.ự.c mẹ rầm rì mà giãy giụa, sau đó bị Tô Hân Nghiên nhẹ nhàng đánh vào m.ô.n.g nhỏ.

“Thành thật lại cho mẹ.”

Bé rất ủy khuất mà không dám nhúc nhích.

Nhận thuốc, Tô Hân Nghiên lễ phép mà cảm ơn bác sĩ: “Cảm ơn bác Trần, chỗ thuốc này hết bao nhiêu ạ, để cháu trả ạ.”

“Một đồng sáu mao, thuốc đông y không quý, nhưng thuốc mỡ kia là thuốc tây, cho nên hơi đắt, chỗ này cộng lại liền hơn một đồng.” Bác Trần nói.

Kê thuốc cho người trong thôn phải nói rõ giá cả, không thì lại có người cho rằng ông đang lừa gạt lấy tiền.

Cũng may Tô Hân Nghiên không nói gì, đưa tiền trả rất sảng khoái.

Cầm thuốc, cô vốn định trực tiếp ôm con gái về nhà, nhưng vừa mới xoay người, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, vội quay lại đầu hỏi.

“Bác Trần, chỗ này của bác có cồn hay không, hoặc là nước sát trùng gì đó, cháu lấy về phun vào trong nhà, để tiêu độc, nếu có khẩu trang liền càng tốt.”

Thiếu chút nữa cô định đòi thêm gang tay.

Khẩu trang còn được, nhưng muốn mua bao tay chữa bệnh vậy thì thật sự khó xử cho trạm y tế nho nhỏ này rồi.

Bác Trần rất kinh ngạc Tô Hân Nghiên cư nhiên có ý thức này phòng bị.

Nhưng có ý thức phòng bị là chuyện tốt, cho nên ông nhanh tay cầm cho Tô Hân Nghiên hai hộp thuốc sát trùng và và một hộp khẩu trang.

“Một hộp khẩu trang có mười cái, hẳn là đủ dùng.”

“Khẩu trang có thể bán cho cháu hai hộp được không.”

Tô Hân Nghiên biết bác Trần cho cô là hộp khẩu trang có thể tái sử dụng, dùng một lần sau dó giặt sạch lại sử dụng tiếp.

Nhưng chịu sự ảnh hưởng của quan niệm đời sau, cô cảm thấy khẩu trang là vật phẩm sử dụng một lần, không thể lặp lại sử dụng, đặc biệt là loại để cách ly virus.

“Không có, nơi này của bác chỉ có hai hộp, trong đó một hộp đã mở, khẩu trang bên trong đều bị dùng một nửa.”

Đáng tiếc, Tô Hân Nghiên muốn mua nhiều, cũng phải suy xét xem cái thời đại vật tư thiếu thốn này có cho phép hay không.

Ít nhất trạm y tế thôn không thể thỏa mãn được cô.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể mua hiện cho có về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-141.html.]

Nửa hộp khẩu trang kia cô không muốn, bác sĩ cũng phải dùng, sao có thể bán cho cô được?

“Thế nào? Con bé không có việc gì đi?”

Bà Ninh đang nôn nóng mà canh giữ ở cửa, vừa thấy hai người trở về, vội thò qua hỏi, lại bị Tô Hân Nghiên cách xa ra.

“Mẹ tránh xa con một chút, Tại Tại đã bị bệnh thuỷ đậu, đừng để lây cho mẹ.”

“Lây bệnh cái gì? Trước kia mẹ cũng từng bị, sẽ không bị lây bệnh.” Bà Ninh nói liền còn muốn tới gần, Tô Hân Nghiên vội vàng tiếp tục trốn: “Sẽ không bị lây bệnh cũng không được, mẹ còn phải chiếu cố Tiểu Hiên nữa mà.”

Nếu là để sát vào Tiểu Tại Tại, trên người dính virus, lại tới gần Ninh Hiên đang suy yếu, rất dễ dàng khiến cậu nhiễm bệnh.

Nhớ tới cái này, Tô Hân Nghiên đột nhiên nhớ tới buổi sáng bà Ninh có sờ trán Tiểu Tại Tại, sắc mặt đổi, vội hỏi: “Mẹ, trong thời gian chúng con vừa rồi đi, mẹ tiến vào trong phòng Tiểu Hiên không?”

Ninh Hiên được cô nuôi từ bé tới giờ, cậu đã từng bị bệnh thuỷ đậu chưa Tô Hân Nghiên rất rõ ràng.

“Không đâu, mẹ còn đang đứng ở đây lo cho con bé.”

Không cần con dâu nhắc nhở, bà Ninh cũng có thể nghĩ vậy một chút, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

“Không có việc gì không có việc gì, trong chốc lát mẹ cởi quần áo ra dùng nước ấm lau đi, lại lau cho Tiểu Hiên, nên không để thằng bé bị nhiễm đâu.” bà Ninh an ủi nói.

“Dạ, con có mua thuốc khử trùng, trong chốc lát tiêu độc cho trong nhà đã.”

Tô Hân Nghiên gật đầu, sau đó bế con gái vào phòng.

“Ngứa.”

Tiểu Tại Tại ngồi ở trên giường của bản thân, duỗi tay muốn gãi ở trên người bệnh thuỷ đậu, bị bà Ninh bắt được hai tay nhỏ, khó có khi nghiêm túc mà cảnh cáo bé: “Ngứa cũng không được gãi, gãi về sau để lại sẹo rất khó coi.”

“Nhưng con rất ngứa……”

Tiểu Tại Tại ủy khuất mà biêủ môi, nước mắt tụ lại ở hốc mắt.

Nhưng bất luận là Tô Hân Nghiên hay là bà Ninh cũng không mềm lòng.

Tô Hân Nghiên cầm thuốc, dưới sự trợ giúp của bà Ninh, tìm những chỗ bị thủy đậu trên người con gái, lại đi ra ngoài lấy một cái nồi đất, sắc thuốc cho Tiểu Tại Tại.

Bởi vì thân thể của bà Ninh không tốt, hàng năm bị bệnh uống thuốc, cho nên trong nhà có nồi để sắc thuốc riêng, hiện tại trực tiếp lấy ra để đun thuốc, nếu không thì phải đi mượn.

Chậm rãi sắc thuốc, trong nhà cũng cần phải tiêu độc.

Tô Hân Nghiên thay một bộ quần áo sạch sẽ cho bản thân và con gái, nhờ cho bà Ninh lấy quần áo ngâm vào nước nóng sau đó mới giặt.

Thuốc bắc được đun sôi từ từ, và ngôi nhà cũng được khử trùng.

Làm như vậy có chút lãng phí, hiệu quả cũng không bằng dùng bình phun sương.

Nhưng vấn đề là, thời buổi này, cô lấy đâu ra bình phun sương?

Cho nên cũng chỉ có thể tạm thời chấp nhận.

Không chỉ có sân nhà chính, ngay cả phòng của mỗi người Tô Hân Nghiên đều tiêu độc, cả ổ gà cũng không bỏ sót.

Loading...