Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 156

Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:23:55
Lượt xem: 43

Tô Hân Nghiên nhận ly nước, uống một hơi hết gần cả cốc, sau đó hít một hơi thật sâu mới nói: “Cả nhà Trương gia bị Ủy ban cách mạng bắt đi, anh đã nghe thấy chưa?”

Thật ra cô càng muốn hỏi, chuyện này có quan hệ với anh hay không?

Bà Ninh không hiểu được, ngày ăn Tết đó, hai vợ chồng bọn họ từ sáng sớm đã ra cửa, chạng vạng tối mới trở về, nhưng lại không đi cùng một chỗ.

Tô Hân Nghiên thì đi Thôn Ủy Hội.

Cuối năm mỗi năm đều phải kiểm tra sổ sách của cả năm, cả ngày hôm đó cô phải ở lại nơi đó kiểm toán, , sau khi kiểm tra xong, cô phải lập một biên bản khác và giao cho Bí thư thôn kiểm tra, vì vậy cô đâu có thời gian mà đi chung với Ninh Viễn Hàng.

Còn Ninh Viễn Hàng đi nơi nào?

Nói thật, Tô Hân Nghiên cũng không biết.

Vì vậy, sau khi nghe tin nhà họ Trương gặp tai nạn sớm như vậy, cô mới có thể hoài nghi là anh động thủ.

“Nghe rồi.” Ninh Viễn Hàng bình tĩnh mà dùng lại chỗ nước thừa trong cốc của vợ rửa tay, sau đó từ trong túi áo rút ra một cái khăn tay sạch sẽ, lau mồ hôi cho cô.

Tô Hân Nghiên là thể chất dễ dàng ra mồ hôi.

Vừa mới chạy quá gấp, hiện tại trán có không ít mồ hôi.

Theo thói quen tính hơi hơi ngửa đầu, để chồng lau mồ hôi cho, Tô Hân Nghiên nhìn anh chằm chằm với đôi mắt trong veo, chờ đợi câu trả lời tiếp theo của anh.

Chết tiệt... cái tên đàn ông chết tiệt này... anh đang làm cái quái gì vậy hả...haizzz, sao tên này luôn thích chăm sóc cô như trẻ con.

Lau xong mặt lại lau cổ cho cô, lau lau lau sắp làm cô gấp chết rồi đây này.

Cũng còn may trước khi cô bùng nổ, Ninh Viễn Hàng đã đi trước một bước mở miệng.

“Xem như anh ở bên trong chuyện đó có tác dụng như kiểu đổ thêm dầu vào lửa thôi, nhưng chuyện này sẽ phát triển thành như vậy, cũng không phải do anh tính kế hoàn toàn, chỉ có thể nói là cơ duyên xảo hợp đi.”

Rốt cuộc cũng không phải do anh buộc con trai cả Trương gia đi đánh bạc uống rượu, cũng không phải anh xúi giục Trương gia trộm nuôi nhiều thỏ như vậy để ăn, còn cầm đi chợ đen bán tiền.

Đây là những sai lầm của chính nhà họ Trương, liên quan gì đến anh ta?

Tô Hân Nghiên rõ ràng cũng có thể nghĩ đến điều này, vì vậy đã bỏ qua nó sau khi nhận được lời giải thích mà cô muốn.

Cô bắt đầu quan tâm tới một việc khác.

“Những người Trương gia đó sau khi bị bắt đi, sẽ có kết cục gì?”

“Hẳn là sẽ bị đưa vào một cái nông trường cải tạo lao động nào đó một hai năm đi, thời gian cụ thể phải xem bên Ủy ban cách mạng kia nói như thế nào.” Ninh Viễn Hàng không xác định nói.

Bọn họ không có quen ai trong Ủy ban cách mạng, quan hệ hai bên thậm chí cũng không tính là thật tốt, cho nên cũng không quản được người ta sẽ phạt như thế nào.

“Một hai năm à……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-156.html.]

Tô Hân Nghiên đang suy nghĩ một chút, năm nay bước sang năm 1976, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ tiếp tục vào năm sau, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được mở, chính sách quốc gia sẽ dần dần nới lỏng, gia đình bọn họ nhất định sẽ chuyển khỏi đây.

Đến lúc đó bất luận là người Trương gia hay là người Tô gia, đều sẽ không quấy rầy đến bọn họ nữa, cô cũng không cần thiết phải để ý tới những người đó nữa.

Nghĩ vậy, trong lòng cô dần buông lỏng, còn chưa kịp cao hứng, liền nghe được Ninh Viễn Hàng phảng phất nói một câu gì đó rất quan trọng.

“Cái gì?” Vẻ mặt cô ngốc ra.

“Vừa em nghe không rõ anh đang nói gì, lặp lại lần nữa đi.”

Đáy mắt Ninh Viễn Hàng hiện lên một tia ý cười: “Anh nói, chúng ta chuyển nhà đi.”

“Dọn nhà gì? Đi nơi nào? Khi nào dọn? Dọn như thế nào?” Tô Hân Nghiên tung ra liên tiếp vấn đề.

“Dọn vào xưởng máy móc.”

“Anh được phân phòng cho rồi?” Tô Hân Nghiên vừa mới kinh hỉ chưa được một giây, lại nhíu mày nói: “Không đúng mà, lần trước chúng ta đi, không phải nói bên kia bảo không phân được phòng sao?”

Cho dù dự định xây nhà phúc lợi mới, cũng không thể giao nhà nhanh như vậy, hơn nữa Ninh Viễn Hàng làm sao có thể chắc chắn rằng mình nhất định sẽ nhận được nhà?

“Anh rói rõ ràng mọi chuyện cho em.”

Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra, Tô Hân Nghiên dứt khoát bắt Ninh Viễn Hàng đi về nhà, hai vợ chồng đóng cửa lại nói chuyện tỉ mỉ.

“Nhà máy thực sự không có nhà thừa, gần đây cũng không có kế hoạch xây nhà phúc lợi, nhưng việc nhà máy không còn chỗ trống không có nghĩa là những người không được giao nhà không có nhà ở”.

Ninh Viễn Hàng cười nói: "Nhiều người ban đầu sống ở thị trấn. Ngoài ngôi nhà phúc lợi do nhà máy cấp, họ còn có một ngôi nhà của tổ tiên để ở."

“Anh nói là, chúng ta có thể mua nhà từ những người trong nhà máy có hai căn nhà?"

Đôi mắt Tô Hân Nghiên hơi sáng lên, cô không ngừng suy nghĩ về tính khả thi của việc làm này.

“Mua gì chứ?” Vẻ mặt Ninh Viễn Hàng vô tội: “Chỉ là lãnh đạo xem mỗi ngày anh từ trong thôn chạy đi làm và tan tầm quá vất vả, tốt bụng nhường cho nhà chúng ta một nửa căn nhà, chúng ta lại đưa cho người ta cái lì xì để cảm tạ thôi.”

Bên ngoài không cho mua bán phòng ốc.

“Lãnh đạo?” Tô Hân Nghiên nháy mắt đã nói tiếp: “Người muốn bán phòng cho anh chính là xưởng trưởng Lưu? Căn hộ kia của ông ấy bao lớn? Bố cục như thế nào? Muốn bao nhiêu tiền?”

Tán thưởng vợ thông tuệ, Ninh Viễn Hàng cũng không cùng cô quanh co lòng vòng nữa, có bốn phòng ngủ và một phòng khách, và một ban công nhỏ 6 mét vuông. Tổng diện tích trong nhà là một sáu mươi, ông ấy ra giá 500, anh nghe được con gái nhỏ của ông ấy sắp phải xuống nông thôn, ông ấy luyến tiếc, muốn lấy này số tiền mua công tác cho con gái.”

Ninh Viễn Hàng trên tay có toàn bộ tư liệu về gia đình Lưu Hải Khải.

Tự nhiên biết, vợ chồng ông có với nhau năm người con, ba trai, hai gái.

Người con cả thành đạt nên được nhận vào làm công nhân ở nhà máy đường.

Con gái thứ hai của xưởng trưởng Lưu và vợ, được gả cho một người chồng cũng làm công nhân trên trấn trên, hiện tại cuộc sống cũng không tồi.

Loading...