Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:25:26
Lượt xem: 36
Buổi tối thời điểm ngủ, Tô Hân Nghiên an bài để Tiểu Tại Tại ngủ cùng với bà nội, nhường giường nhỏ của bé lại cho Cố Diệp Chu.
Đem giường của mình nhường cho anh trai xinh đẹp, Tiểu Tại Tại không có ý kiến gì, nhưng mà bé lại muốn được ngủ cùng ba ba và mẹ.
Điều kiện này nói ra, ba ba bé lại đen mặt, nghiêm cấm không cho con gái mình không được vào phòng bọn họ, cũng không biết có nhớ tới bóng ma hồi trước hay không.
Tô Hân Nghiên rõ ràng đã nghĩ ra điều gì đó, đứng bên cạnh che miệng cười khúc khích.
“Hừ, ba ba hư!”
Bị ba ba nhốt ở ngoài cửa Tiểu Tại Tại hầm hừ mà giậm chân.
Bất quá cuối cùng vẫn là Tiểu Tại Tại được như ước nguyện.
Bởi vì chỗ dựa phía sau của bé trừ bỏ mẹ, còn một tòa chỗ dự lớn hơn nữa.
—— bà Ninh.
Mẹ ruột đã lên tiếng, Ninh Viễn Hàng có thể từ chối sao sao?
Cuối cùng vẫn phải đen mặt mà đem con gái xách vào trong phòng.
Tô Hân Nghiên vốn tưởng rằng bọn họ có thể đấu khí đến buổi sáng, không ngờ vừa mới tắm rửa xong về phòng, liền nghe thấy bên trong truyền từng tràng cười vui vẻ ở bên trong.
Đẩy cửa ra xem, a!
Cái tên này!
Tên đàn ông kia trước đó còn cong tìm mọi cách nhét con gái ra khỏi phòng bằng được, bây giờ đang quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa cho con gái cưỡi.
Hai cha con hai chơi thật sự vui vẻ, hai gương mặt một lớn một nhỏ giống nhau, đang cười vui vẻ, cười như hai đứa ngốc.
Tô Hân Nghiên lắc đầu, cũng mặc kệ bọn họ, cô ngồi trước bàn làm việc, giở tài liệu ôn tập ra và tiếp tục ôn tập.
Bên cạnh bàn làm việc của cô là một chiếc bàn làm việc khác.
Phía trên là đồ vật của Ninh Viễn Hàng, có văn kiện công tác của anh, còn có tư liệu ôn tập của anh.
Cửa sổ không đóng, cuốn sách bị gió thổi mở tung, Tô Hân Nghiêm vô thức liếc nhìn cuốn sách, tất nhiên cô cũng không ngạc nhiên khi thấy trên đó có nhiều ghi chú và chú thích khác nhau.
Cô cũng từ lúc bắt đầu lôi chồng cùng ôn tập mới biết được.
Tuy rằng Ninh Viễn Hàng sớm đã rời trường, nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ việc học, luôn dành thời gian cho việc học, vì vậy trình độ kiến thức của anh có lẽ chỉ cao hơn chứ không thấp hơn so với vợ.
Một người (Ninh Viễn Hàng) thì đã tích lũy kiến thức sau vài thập niên không bỏ bê việc học, còn hai người (Ninh Hàn, Ninh Hàng) thì đang ở đỉnh cao của kiến thức được dạy dỗ một cách bài bản, trình độ học vấn đã ở ‘Trên biết thiên văn, dưới biết địa lý ’.
Cô thậm chí còn không thể so sánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-171.html.]
Tục ngữ nói đúng.
Có áp lực mới có động lực.
Kể từ khi cô phát hiện ra rằng nếu tất cả các ứng viên trong gia đình cô đều tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cô sẽ bị coi là kém cạnh tranh nhất, Tô Hân Nghiêm càng làm ôn tập chăm chỉ hơn, còn chăm chỉ hơn việc viết bản thảo của mình.
Bên kia hai cha con đang chơi đùa vui vẻ, bên này cô đang chuyên tâm ôn tập, không quấy rầy lẫn nhau.
Chờ khi thời gian không sai biệt lắm, Tô Hân Nghiên mới đứng dậy nhắc nhở hai tên điên kia.
“Tắt đèn đi ngủ, không được náo loạn nữa.”
*
Đợt bùng phát hỗn loạn này kéo dài hơn cả thời gian mà vợ chồng Ninh Viễn Hàng dự tính.
Cũng bởi vậy Cố Diệp Chu bị bắt ở lại Ninh gia gần tuần mới được thả ra, mới rốt cuộc lúc trở lại Trần gia thôn, cậu cũng đã đoàn tụ với ông nội.
Sau khi trở về, Cố Diệp Chu nhạy bén phát hiện cảm xúc của ông nội có chút kỳ quái.
Tựa vui mà cũng tựa buông, phảng phất như đang chờ mong một điều gì đó.
Cậu đã từng dò hỏi qua, đáng tiếc ông nội không chịu nói cho cậu biết nguyên nhân.
Mà từ lúc này, Cố Diệp Chu còn phát hiện, ông nội cậu còn thường xuyên nửa đêm từ trong nhà trộm đi ra ngoài, đi ra tìm những người bạn già ở chuồng bò trước kia.
Kể từ khi cậu suýt bị bắt cóc rồi được về nhà, cuộc sống của hai ông cháu đã khác hơn so với trước rất nhiều.
Hai ông cháu không chỉ được rời khỏi chuồng bò theo sự sắp xếp của trưởng thôn và được sống trong một ngôi nhà có chút cũ nát, mà đãi ngộ còn có thể giống với thanh niên tri thức, quyền lợi cũng được giống với một thôn dân bình thường.
Bọn họ có thể xuống đất kiếm công điểm, cuối năm cũng có thể đi theo mọi người được phân lương thực, ăn cơm tất niên.
Sau khi cuộc sống tốt lên, ông Cố cũng không quên những lão bằng hữu ở chuồng bò trước kia của mình.
Ông sẽ luôn giúp đỡ những người đó một cách thầm lặng trong phạm vi khả năng của mình.
Trong thôn cũng có người biết đến, nhưng mọi người xuất phát từ lòng cảm kích, cũng nhắm một mắt mở một mắt trước hành vi của ông, nhưng chuyện này cũng chỉ trong phạm vi chấp nhận được.
Nhưng dạo gần đây tần xuất ông nội đi chuồng bò lại rất thường xuyên.
Ngoài miệng Cố Diệp Chu không nói, kỳ thật đáy lòng ẩn có chút lo lắng.
Sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng thật đúng là đã xảy ra chuyện.
Nhưng đó lại không phải là tai họa, mà là chuyện mừng.
Trong chuồng bò, có một ông lão từng là quan chức lớn, được quân đội phái người đến đón đi rồi.