Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:27:09
Lượt xem: 48
Hoàn thành thành công thủ tục nhập học cho Tiểu Tại Tại.
Vì để chúc mừng, trên đường bọn họ trở về còn quay lại đi Cung Tiêu Xã, dự định mua thêm thịt để về nhà ăn mừng.
Cũng không biết hôm nay có phải là ngày may mắn hay không.
Cư nhiên bọn họ lại gặp được thị bò đặc cung có giới hạn!
Với thời đại này thì trâu bò là lực lượng chủ yếu sản xuất của nông thôn, trừ phi trâu bò ngoài ý muốn tử vong, hoặc là tự nhiên c.h.ế.t già, nếu không thì sẽ không có khả năng ăn thịt bò.
Tô Hân Nghiên dẫn theo bọn nhỏ, hứng thú bừng bừng mà tiến đến trước quán thịt, dò hỏi người bán thịt.
“"Chào đồng chí, thịt bò này còn tươi không? Ở đâu ra vậy?"
Họ đến vừa đúng lúc, không quá sớm cũng không quá quá muộn , vừa hay Cung Tiêu Xã cũng không có nhiều người, thịt bò dường như vừa được giao đến, những người bán thịt vẫn đang lấy thịt trong giỏ và cho lên thớt.
Có lẽ vì hiện tại không quá bận nên người bán thịt đã trả lời câu hỏi của Tô Hân Nghiên với thái độ khá đàng hoàng.
“Con bò này là hôm qua rớt xuống núi, đến hôm nay thì chết, nên người ta làm thịt nó rồi kéo lên đây bán, hiện tại còn rất tươi, đồng chí nhìn thử đi, chỗ huyết bò này vẫn còn đỏ đây.”
Tô Hân Nghiên nhìn theo ngón tay đối phương chỉ, quả nhiên nhìn thấy thịt còn ở thẩm thấu chút m.á.u loãng đỏ tươi.
Vốn đã tâm động tâm giờ càng là d.a.o động thêm vài phần.
Không chần chừ quá một giây, cô đã nhanh chóng đưa ra quyết định dứt khoát.
Mua!
Thời buổi bây giờ, gặp được cơ hội mua thịt bò có thể nói khả ngộ bất khả cầu, nhất định không thể bỏ lỡ.
“Đồng chí, thịt bò này bán thế nào?”
“Thịt bò so thịt heo quý hơn nhiều, thịt heo là chín mao một cân, thêm phiếu thịt, thịt bò thì một đồng một cân, phiếu thịt cũng nhiều hơn so với việc mua thịt heo, ban đầu với phiếu một cân thịt thì mua được một cân thịt heo, lúc này chỉ có thể lấy tám lạng thịt bò, nội tạng bò thì bằng nửa giá đó.”
Giá này cũng xem như Cung Tiêu Xã bán với giá bình thường.
Tô Hân Nghiên gật đầu, trực tiếp dũng cảm nói: “Vậy làm phiền đồng chí cho tôi mười cân thịt bò, mười cân nội tạng bò, lại thêm năm cân xương bò đi.”
Người bán thịt kia hiển nhiên không dự đoán được cô gái trước mắt này lại là một người nhiều tiền, cũng bị khí thế hào hùng khi nói ra số lượng muốn mua của Tô Hân Nghiên dọa rồi.
Người đó sửng sốt một lúc, mới lắc đầu, sau đó quay ra chỉ vào một cái bảng bằng gỗ trước quầy thịt nói.
“Cô nương à, cô không nhìn thấy à, bảng gỗ trên này viết, mỗi người chỉ có thể mua hai cân thịt bò.”
Tô Hân Nghiên nhìn chăm chú, thật đúng là vậy.
Tuy nhiên nếu người ta giới hạn số lượng mua thì cô cũng có chiêu nhỏ.
Quay đầu liền vẫy tay gọi chồng và bọn nhỏ lại đây.
“Đồng chí, chúng ta ở đây có bốn người, mỗi người hai cân, thế nào cũng có thể mua được tám cân đi? Vậy lại nhờ đồng chí lấy cho bốn cân thịt bò, bốn cân nội tạng bò, cảm ơn a.”
“Được, chờ tí.”
Người ta tuân thủ quy tắc mua thịt, người bán thịt cũng chưa nói cái gì, trực tiếp liền cầm lấy đao bầu, cắt đủ cân lượng thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-176.html.]
“Đây, tổng cộng là sáu đồng, thêm năm cân phiếu thịt.”
Tô Hân Nghiên nhanh nhẹn mà bỏ tiền ra mua thịt, sau đó cầm theo thịt, lại đi khu rau dưa mua chút rau, trong nhà không cũng không còn rau, cũng mua thêm một chút.
“Cái này chính là thịt bò sao?”
Tiểu Tại Tại đang nhìn vào miếng thịt mà ba ba đang cầm trên tay.
Vừa rồi Ninh Viễn Hàng sợ vợ sẽ mệt, nên giúp cô xách hết đồ trên tay, cho nên hiện tại thịt bò cũng đang được Ninh Viễn Hàng xách theo.
“Đúng vậy, Tại Tại còn chưa được ăn qua thịt bò nhỉ? Đêm nay mẹ sẽ làm cho con ăn nha.”
Đến bây giờ Tô Hân Nghiên mới nhớ tới, con gái chưa bao giờ nhấm nháp qua hương vị của thịt bò.
“Thịt bò có ăn ngon không?” Tiểu Tại Tại hỏi.
Bé nhìn cảm thấy thịt bò với thịt heo cũng chả có gì khác biệt, khác nhau chỉ có một chỗ là màu sắc của thịt bò thì đậm hơn thịt heo một tí.
“Cái này khó mà nói, phải xem khẩu vị của từng cá nhân, có người thì thích ăn thịt bò, có chút người lại thích ăn thịt heo, cũng có người thì chỉ thích ăn rau củ.”
Tô Hân Nghiên đưa ra đánh giá khách quan.
Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, không nói nữa.
Trước khi cảm thấy rằng mình chưa ăn thịt bò, bé nghĩ mình không nên vội vàng bình luận về nó.
Lúc về nhà, Tô Hân Nghiên trực tiếp cầm theo thịt bò và một đống rau dưa tiến vào phòng bếp xử lý.
Cô quyết định làm thịt bò hầm rau củ, lại làm thịt bò xào củ cải, mỗi loại trên cơ bản cũng chỉ dùng một cân thịt bò, chỗ còn lại thì được cô đóng gói cẩn thận, đặt vào trong tủ lạnh, lưu trữ về sau từ từ ăn.
Từ lúc trong nhà mua tủ lạnh đến giờ sinh hoạt cũng tiện hơn rất nhiều.
Biểu hiện lớn nhất là thường xuyên dự trữ rau, thịt, cũng như các món ăn khoái khẩu của trẻ em trong mùa hè. Ví dụ như kem.
Hiện tại bên ngoài bán kem, trên cơ bản đều dùng đường hoá học và phẩm màu hòa tan vào nước rồi làm lạnh là thành kem.
Tô Hân Nghiên cảm thấy kem đó ăn vào không tốt.
Đơn giản chỉ cần yêu cầu chồng tôi cầm một miếng gỗ, khoét một rãnh ở giữa, sau đó vắt một ít nước trái cây tự nhiên, hoặc pha một ít sữa mạch nha và đóng gói vào đó, đông lạnh để tạo hình và làm kem que tự làm, đó là ngon và tốt cho sức khỏe.
Kem làm như vậy không chỉ có bọn nhỏ thích, ngay vả bà Ninh cũng không có việc gì đều thích từ tủ lạnh lấy ra tới một cây ăn.
Mãi sau này, cô mới biết mẹ chồng mình có sở thích ăn ngọt.
Tô Hân Nghiên ở trong phòng bếp bận rộn, còn Ninh Viễn Hàng thì chạy đi làm.
Tiểu Tại Tại cùng với anh ba lại gần tủ lạnh mỗi người lấy một que kem ra, ngồi ở trên sô pha xem TV, bên cạnh còn mở quạt, đang phành phạch thổi mát.
Thời tiết tháng tám, vẫn như cũ làm người ta nóng chảy mồ hôi.
“Tại Tại, đi lấy cho mẹ một que kem nào.”
Hầm rau củ với thịt bò ít nhất phải mất hai giờ, Tô Hân Nghiên liền để đó, đi ra ngồi ở bên cạnh bọn nhỏ cũng đi theo cọ gió mát từ quạt.
Thuận tiện sai con gái đi lấy kem cho mình.
“Dạ.”