Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-09-22 10:36:33
Lượt xem: 35
Ninh Viễn Hàng phủ quyết với bé, lại cảm thấy giọng điệu của mình có vẻ quá mạnh mẽ, nên vội vàng mềm lòng: "Trong tủ lạnh có thịt, chúng ta băm ra nấu cháo thịt, được không?"
Tiểu Tại Tại thích ăn thịt, vừa nghe thấy có thịt ăn, cảm xúc uất ức khi bị ba lớn tiếng lập tức tiêu tán hết.
Bé gật gật đầu nhỏ, lớn tiếng trả lời: “Dạ!”
Ý kiến được nhất trí, Ninh Viễn Hàng liền lấy thịt ra, đem một số loại rau thích hợp làm cháo vào bếp cùng nhau nấu.
Tiểu Tại Tại được ba ba đặt ở trên mặt đất, không muốn chơi một mình ở phòng khách, lộc cộc đi theo phía sau ba ba, nhón mũi chân, lay bệ bếp xem anh chặt thịt.
“Cách xa chút, không cẩn thận lại làm con bị thương đó.” Ninh Viễn Hàng duỗi tay nhẹ nhàng đẩy con gái nhỏ ra một chút.
“Ba ba.” Tiểu Tại Tại lên tiếng.
Ninh Viễn Hàng: “Hửm?”
Tiểu Tại Tại ngây ngô cười hi hi: “Hôm nay Tại Tại muốn cùng mẹ đi ra ngoài chơi đó.”
Chuyện này là ngày hôm qua đang trong tiệc sinh nhật mẹ đã đáp ứng bé.
Ninh Viễn Hàng cầm đao tay ngừng lại một chút, cười nói: “Phải không? Vậy hôm nay Tại Tại ra cửa phải thật ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, không được chạy loạn, cũng không chuẩn khóc nhè nha.”
“Tại Tại còn lâu mới khóc nhè!”
Chút nào không biết chính mình trễ chút sắp gặp phải gì đó Tiểu Tại Tại thực ngốc thực khờ dại phản bác.
Đi ra ngoài chơi rất vui vẻ đó, sao có thể khóc nhè chứ?
Tiểu đầu đất, đi ra ngoài chơi xác thật sẽ không khóc, nhưng mà tiêm thì không nhất định.
Đáy lòng Ninh Viễn Hàng đồng tình với con gái, lại không dám nói.
Tiểu Tại Tại có bao nhiêu sợ hãi với việc tiêm cả nhà đều biết, hiện tại để bé biết được biết chân tướng, hôm nay có đánh chết cũng đừng hòng lôi bé ra khỏi cửa nhà dù chỉ một chút.
Vì để gắt gao mà gạt bé, anh cùng vợ thậm chí không không dám nói với bất kì một người nào trong nhà.
Cho nên ngày hôm qua biết mẹ muốn mang theo em gái đi ra ngoài chơi, lại không mang theo bản thân Ninh Hiên còn thương tâm trong chốc lát.
Nhưng nếu cậu biết sự thật sau việc đi chơi đó, chỉ sợ cũng sẽ trốn xa người nhà ra.
Bởi vì Ninh Hiên cũng giống em gái vô cùng sợ tiêm, hoàn toàn không giống hai người anh trai dũng cảm của mình.
Mỗi lần tiêm đều khóc giống như g.i.ế.c heo vậy, còn phải vài người giúp đè cậu lại, bằng không còn đánh không lại cậu liều mạng giãy giụa trốn khỏi để không phải tiêm.
Thời điểm Tiểu Tại Tại đang ngây ngốc ăn cơm sáng, còn đang không ngừng thúc giục mẹ bé nhanh lên.
Đây là nóng vội muốn đi tiêm hả.
“Mau lên cũng phải chờ bác…… Công viên mở cửa đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-189.html.]
Tô Hân Nghiên bị con gái thúc giục đến có chút đau đầu, thiếu chút nữa không nhịn không được buột miệng nói ra.
Trong thị trấn có một công viên nhỏ mở, không có gì thú vị trong đó chỉ là cỏ cây hoa lá, hồ nước nhỏ, thảm cỏ,… Thiết bị giải trí duy nhất chỉ có một số xích đu, cầu trượt, bập bênh. .
Rất nhiều người phụ cận thời điểm không có việc gì đều thích đi vào bên trong đi dạo một vòng, để thả lỏng tâm trạng.
Hồi trước Ninh gia cũng chọn ngày Ninh Viễn Hàng nghỉ để đi dạo công viên vui chơi.
Tiểu Tại Tại rất thích chơi cầu bập bênh, chơi qua một lần sau đó nghiện rồi.
Vẫn luôn nháo ba ba và mẹ để đi chơi tiếp.
Lúc này Tô Hân Nghiên còn nói dối con gái rằng muốn đưa con đi chơi ở công viên nhỏ khiến con bé nguyện ý cùng cô ra ngoài.
Co gái thúc giục vội vàng, Tô Hân Nghiên giương mắt nhìn đồng hồ, đoán chừng có người ở khoa tiêm chủng cho trẻ em của bệnh viện đi làm rồi, nên cô uống cạn miếng cháo thịt cuối cùng rồi đứng dậy thay quần áo vào phòng.
“Mẹ đi thay quần áo, con ở bên ngoài chờ mẹ một tí.”
“Dạ, mẹ nhớ nhanh lên!”
Tiểu Tại Tại gấp không chờ nổi gật đầu, nhìn theo mẹ vào phòng.
Trong lúc chờ mẹ thay quần áo, bé nhìn thấy anh cả anh hai lần lượt tỉnh ngủ từ trong phòng đi ra.
Lập tức biểu tình đắc ý dào dạt được trưng lên, lắc lư đầu nhỏ vui vẻ nói: “Hôm nay mẹ sẽ mang Tại Tại ra cửa chơi đó!”
“A.” Ninh Hàng lãnh đạm mà lên tiếng, có lệ mà vỗ nhẹ đầu nhỏ của em gái, lập tức đi ăn cơm sáng.
Ninh Hàn muốn cổ động một chút.
Biểu tình anh khoa trương mà “Oa!” Một tiếng, làm bộ hâm mộ nói: “Thật tốt, anh cả cũng muốn cùng mọi người đi chơi.”
“Không được đâu.” Vẻ mặt Tiểu Tại Tại nghiêm túc mà nói với anh trai: “Anh cả phải đi làm, kiếm nhiều tiền, tích cóp vào, để về sau vào đại học.”
“Ha ha ha…… anh cả sẽ không vào đại học được đâu.” Ninh Hàn sang sảng mà cười nói.
Mặt mày lỏng lẻo, không có chút mảy may mất mát nào.
Đây là một sự thật mà anh đã biết từ lâu, vì vậy anh sẽ không bao giờ có một chút cảm xúc tiêu cực nào đối với nó.
Trên thực tế, rất lâu trước khi họ chính thức tốt nghiệp trung học, ba ba đã gọi bọn họ lại nói chuyện riêng với anh và em hai của mình.
Ba ba nói rằng nếu hai đứa thật sự muốn học đại học Công Nông Binh thì ba ba có thể tìm cách cho hai người đến đó, về cái giá phải trả thì ba ba không nói, nhưng anh và em hai đều hiểu trong lòng.
Chỉ sợ cái giá phải trả sẽ không nhỏ.
Rốt cuộc danh ngạch đại học Công Nông Binh làm sao dễ vào được.
Cho nên khi đó Ninh Hàn dường như không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.
“Con không cần, con có thể tự mình tìm công tác ở trấn trên được, ba ba đưa Tiểu Hàng đi vào đại học là được.” Câu này là nguyên lời nói của Ninh Hàn.