Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 201

Cập nhật lúc: 2024-09-29 10:54:20
Lượt xem: 40

Tô Hân Nghiên tinh tế mà phân tích tâm tư của bản thân, sau khi nói xong, ôn nhu mà dò hỏi bé.

“Tại Tại, con có hiểu ý tứ của mẹ không?”

Hai tay nhỏ của Tiểu Tại Tại không tự giác được mà đan lại vào nhau, bé im lặng một hồi lâu, mới thấp giọng mà nói: “Đã hiểu, xin lỗi mẹ, Tại Tại sai rồi.”

Bất đồng với lời xin lỗi vừa rồi cho qua loa có chuyện với baba, lần này bé xin lỗi là chân tình.

“Người con nên xin lỗi không phải là mẹ, lần tới nếu con gặp lại thầy giáo Trương và Hứa thanh niên trí thức phải nhớ xin lỗi, hiện tại con nói cho mẹ biết, con sai ở đâu.”

Tô Hân Nghiên kiên nhẫn mà dẫn đường cho con gái.

Rất nhiều đạo lý, trực tiếp nói cho côn gái không nhất định con bé có thể nhớ rõ, vẫn phải để cho bé tự hỏi, đi lý giải mới được.

“Tại Tại không nên nói lung tung, dù đó có là lời nói thật, nhưng người khác cũng không nhất định muốn để cho bí mật muốn che giấu bị vạch trần, cho nên có một số chuyện không thể nói ra."

Tiểu Tại Tại đang rất cố gắng sắp xếp ngôn ngữ của mình để trả lời các câu hỏi của mẹ.

Có thể bé không hiểu hết vấn đề của ngày hôm nay, nhưng đối với Tô Hân Nghiên, vậy là đủ rồi.

Cô vui mừng mà sờ đầu nhỏ con gái, tán thưởng nói: “Nói đúng rồi, về sau mặc kệ Tại Tại từ trên mặt người khác nhìn thấy bí mật gì, không cần tùy ý làm trò nói ra trước mặt người khác, điểu này không chỉ mang đến rắc rối cho người ta mà thậm trí nó còn gây nguy hiểm với con đó có hiểu không?"

Tiểu Tại Tại gật gật đầu: “Đã biết.”

“Được rồi, đi ra ngoài chơi đi, mẹ đi nấu cơm.”

Dạy dỗ con gái xong, Tô Hân Nghiên đứng dậy đưa bé đi ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại mở ra, liên tiếp có một đoàn người ngã xuống, tiếng kêu rên không ngừng.

“Ai da, anh cả đề nặng cánh tay em rồi.” Ninh Hiên ở dưới nhăn mặt kêu thảm thiết.

“Ba, ba nên ăn ít lại đi, nặng quá.” Ninh Hàn không sợ c.h.ế.t mà phun tào.

“Tiểu tử thúi, còn dám chê ba ba con à!” Ninh Viễn Hàng mắt hổ trừng, ý đồ muốn ra uy nghiêm của người cha.

“Cho nên vì sao mình lại đi theo mấy người này làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ?” Vẻ mặt Ninh Hàng vô biểu tình mà muốn bò dậy, lại bị chân Ninh Hiên ở phía dưới cùng cản lại, lại bị quăng ngã trở về.

Thoáng chốc, người phía dưới lại là một trận kêu than.

Tô Hân Nghiên: “……”

“?”

“Ba ba, mọi người đang chơi trò gì vậy?”

Tiểu Tại Tại nhìn tư thế La Hán xếp chồng của bốn cha con Ninh gia , còn tưởng rằng bọn họ đang chơi cái gì, nóng lòng muốn thử mà háo hức muốn nhảy dựng lên.

Ninh Hàng nhìn thấy hứng thú ở đáy mắt của em gái, vội không rảnh lo hình tượng, luống cuống tay chân mà bò dậy, né thật xa.

Cái thân thể đơn bạc này của anh không chịu được cục thịt di động kia đâu!

“Em tới rồi!”

Cục thịt di động nào đó dang hai tay nhay lên.

Ninh Hàng: sợ hãi-ing

Không thể nhảy vào lòng anh hai, nhưng Tiểu Tại Tại lại đem mấy người còn lại đang định đứng dậy ngã nhào ra, làm cho hiện trường vốn nhốn nháo nay càng nhốn nháo hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-201.html.]

“……” Tô Hân Nghiên yên lặng mà đỡ cái trán.

“Mấy người đi chơi đi, tôi đi nấu cơm.”

Với đôi chân dài miên man, cô bước qua mấy người đang ngã nhoài ra trên mặt đất đi thẳng vào bếp.

Ngày mai thi, nhưng hôm nay Ninh gia lại chỉ là đi ra ngoài nhìn xem trường thi, quen thuộc địa hình, không ôn tập tiếp.

Bọn họ đã ôn tập trước hết những điểm kiến thức cần ôn tập rồi, giờ chỉ còn chờ kỳ thi bắt đầu, không cần ôn tập quá nhiều sẽ tự thêm áp lực cho bản thân.

Buổi tối, Tô Hân Nghiên chỉ đơn giản làm 3 món mặn 1 món canh.

Canh đầu cá với đậu phụ, thịt xào rau, cải trắng xào tỏi, đậu que xào thịt, lại nấu một nồi cơm tẻ to.

Cả nhà ngồi quây quần bên nhau, lặng lẽ và im lặng ăn cơm.

Ăn uống no đủ, mọi người đều ăn ý mà về phòng ngủ.

Ngày mai 9 giờ bắt đầu thi, trường thi yêu cầu thí sinh đến trường thi trước nửa giờ, tính cả thời gian dậy sớm chuẩn bị mặc quần áo ăn sáng và cả thời gian đi đường, bọn họ ít nhất cũng phải 7 giờ rời giường.

Cho nên đi ngủ sớm để đảm bảo rằng có thể đối mặt với kỳ thi tràn đầy năng lượng vào ngày hôm sau.

Buổi sáng 6 giờ rưỡi.

Bà Ninh tay chân nhẹ nhàng mà bò dậy, mặc thêm quần áo cho bớt lạnh, mở cửa ra khỏi phòng, vào trong phòng bếp nấu cơm cho cả nhà.

Suy xét đến chuyện nếu ăn quá nhiều có thể bị đau bụng và ảnh hưởng đến kỳ thi, nên bà chỉ cần nấu một nồi cháo trắng, chiên một vài quả trứng và làm một ít dưa chua là đã có bữa sáng bổ dưỡng và ngon miệng.

6 giờ 53 phút, Ninh Viễn Hàng bò ra khỏi giường muốn làm cơm sáng cho cả nhà, mở cửa lại phát hiện mẹ đã ở trong phòng bếp.

“Dậy rồi à, nhanh đi rửa mặt đánh răng, bên này tí nữa là xong bữa rồi.”

Bà Ninh quay đầu nhìn thấy con trai ra khỏi phòng, một bên nhìn lửa, một bên nhỏ giọng dặn dò nói.

“Dạ.” Nếu bữa sáng đã có người ở làm, Ninh Viễn Hàng cũng không trì hoãn thời gian, trực tiếp liền vào phòng vệ sinh đi.

Kế sau anh, hai anh em Ninh Hàn và Ninh Hàng cũng lục tục bò dậy, Tô Hân Nghiên là dậy muốn nhất.

7 giờ 15 phút cô mới thức dậy.

Chủ yếu là do đêm qua cô hơi lo lắng và lo lắng, không ngủ được, trằn trọc đến gần mười hai giờ mới thực sự chìm vào giấc ngủ, nên sáng hôm sau tỉnh dậy hơi muộn.

Thức dậy muốn cũng có chỗ tốt của thức dậy muộn.

Ít nhất cô dậy đã không cần phải tranh đoạt nhà vệ sinh với ai.

Với tốc độ thu thập nhanh chóng của mình, Tô Hân Nghiên ngồi ở bên cạnh chồng, cầm lấy bát cháo của mình, một bên ăn một bên nói với mẹ chồng: “Mẹ và Tiểu Hiên còn có Tại Tại ở nhà thôi, đừng học người khác chạy tới cửa trường chờ chúng con thi, bên ngoài quá lạnh, gió thổi không kẻo lại làm mẹ bị bệnh.”

Hai đứa nhỏ chắc nịch kia nhưng cô không lo lắng nhiều mà chủ yếu lo cho mẹ chồng sức khỏe không tốt.

Nhưng lời nói này không nói rõ được nên cô chỉ biết thuyết phục mẹ chồng ở nhà trông hai cháu.

Kỳ thật bà Ninh cũng có thể hiểu nỗi lo của con dâu, nghe xong cô khuyên bảo, bà cố ý cười nói: “Mẹ mới không đi đâu, bốn người đi thi thì thi ở ba trường, đi ra chỗ một đứa thì hai đứa còn lại sẽ ầm ĩ, còn không bằng không đi đứa nào nữa là xong chuyện.”

“Ha ha ha……”

Trong nhà đầy ắp tiếng cười vui vẻ, tiếng cười ấm áp quanh quẩn ở nhà, đánh thức Tiểu Tại Tại đang ngủ say.

Bé mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, cảm thấy trời vẫn tối, không muốn dậy, dứt khoát ôm búp bê vải trở mình, lấy chăn che đầu lại, tiếp tục ngủ.

Trời đất bao la, ngủ là lớn nhất.

Loading...