Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-09-29 10:55:04
Lượt xem: 34
Suy nghĩ của cô vẫn còn bế tắc trong việc gian lận trong thi cử sẽ bị ngồi tù.
Mà người qua đường bị cô lôi lại còn ngốc: “Cô không biết sao? Người nọ không phải ngồi ở phía sau cô sao?”
Người qua đường này ở cùng phòng thi với Tô Hân Nghiên, nên có thể chứng kiến mọi chuyện.
“Ách……” Tô Hân Nghiên mơ hồ gãi gãi đầu: “Làm bài quá chuyên tâm nên không biết gì cả, ha ha ....”
Nghe cô nói như vậy, người qua đường kia không nhịn được lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nhịn không được hỏi cô: “Chắc hẳn cô thi rất tốt đi? Có vài câu tôi không làm được, đều là đoán mò, đều phải trách trước kia tôi không chăm chỉ ôn tập……”
“Xin lỗi, tôi còn phải nhanh chóng về nhà ăn cơm, liền đi trước đây.”
Không muốn nghe đối phương than thở nữa, Tô Hân Nghiên tùy ý tìm lấy một cái cớ liền rút lui.
Sau tất cả công cũng chỉ đem việc này là một việc nhỏ, cũng chả liên quan gì đến mình nên bỏ chuyện này ra sau đầu.
Không nghĩ tới, chính bởi vì cô đặc biệt nhất phòng thi, đưa tới sự chú ý của giám thị, vô hình đồng thời gây áp lực tâm lý lên người đàn ông trung niên đang định mở phao ở phía sau bại lộ .
Giữa trưa bà Ninh đã làm một bữa ăn, đang đợi mọi người trở về ăn cơm.
Khó có khi được nghỉ vài ngày nhờ việc thi đại học, Tiểu Tại Tại trực tiếp làm một giấc ngủ đến giữa trưa, cho đến khi ba ba mẹ và các anh trai thi xong về nhà, tạo ra động tĩnh lớn nên mới bò dậy.
“Nhìn này con y như con heo lười vậy.”
Tô Hân Nghiên buồn cười mà xoa đầu nhỏ của con gái, trực tiếp đem quả đầu vốn đã chẳng gọn gàng nay thành cái ổ quạ luôn.
“Tại Tại không phải là heo lười.” Tiểu Tại Tại nhíu mày lại, leo lên chỗ ngồi đợi để được ăn cơm.
Buổi sáng bé ngủ quên, không ăn cơm, lúc này đang rất đói đó.
Trưa nay bà Ninh làm cơm chiên.
Buổi sáng bà cũng đã chuẩn bị tốt rồi, chờ tới giữa trưa lúc con trai, con dâu, cháu trai trở về liền lấy nguyên liệu đã chuẩn bị ra làm cơm.
Tiểu Tại Tại cầm bát, thêm cái thìa riêng của mình, va cơm vào miệng.
Vừa ăn vừa khen: “Hóa hon!”
(Quá Ngon)
Trong miệng còn có cơm chưa kịp nuốt, nói chuyện không rõ ràng lắm.
Ninh Viễn Hàng lấy tay gõ trước mặt con gái nói: “Đang ăn cơm thì đừng nói chuyện cẩn thận không bị nghẹn đó.”
Sau khi nhắc nhở con gái, anh lại lặng lẽ ăn.
Mấy người cũng không trao đổi đáp án với nhau bởi vì mọi người đều biết bây giờ có trao đổi đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được cái gì, chính vì thế nên không làm để đỡ gia tăng thêm áp lực tâm lý.
Chờ khi thi xong thì nói cũng chưa muộn.
So sánh với buổi sáng, buổi chiều thi tương đối gió êm sóng lặng.
Sự khác nhau duy nhất chính là vị trí phía sau Tô Hân Nghiên không có ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-203.html.]
Mọi người đều biết vì sao vị trí đó trống, nhưng đều im lặng không nói, chỉ chăm chú vào bài thi của chính mình.
Lần này tốc độ hoàn thành bài thi của Tô Hân Nghiên so buổi sáng nhanh hơn, chờ khi cô viết xong, cách lúc kết thúc còn nửa tiếng nữa,
Cô chưa muốn giao bài thi ngay bây giờ, nên cầm bài thi lên và kiểm tra lại từ đầu đến cuối, vậy mà cô lại mắc phải một lỗi chính tả.
Nguy hiểm thật!
Một lỗi chính tả sẽ bị trừ một điểm, nếu nó rơi vào bất kỳ chủ đề chính nào, lỗi chính tả đó thậm chí sẽ khiến cô ấy bị trừ nhiều điểm hơn.
Hiện tại sửa đúng rồi, cô còn có thể tránh cho bị trừ điểm.
Sau khi sửa xong cô còn không yên tâm, Tô Hân Nghiên thừa dịp còn thời gian, lại kiểm tra thêm một lần nữa.
Lần này không có vấn đề gì, chuông báo kết thúc môn thi vừa vang lên nên cô ngoan ngoãn nộp bài, thu dọn văn phòng phẩm rồi bước ra khỏi phòng thi.
Đối mặt với bầu trời xanh và mây trắng bên ngoài, Tô Hân Nghiên nhịn không được duỗi người.
Có chút muốn ngáp.
Sau khi làm bài kiểm tra một ngày, cô ngồi cả buổi, thân thể không mệt mỏi lắm, nhưng sự mệt mỏi về tinh thần lại tăng lên gấp bội, khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
“Về nhà đi phải ngủ một giấc thật ngon mới được.”
*
Ba ngày thi căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc.
Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng thi lần cuối, Ninh Hàn kinh ngạc nhìn bầu trời bên ngoài.
Anh tin tưởng, chắc chắn rằng bản thân đã làm hết sức mình, nên chỉ có thể chờ đợi kết quả mà anh có thể nhận được trong bài kiểm tra.
Thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười.
Bước chân Ninh Hàn nhẹ nhàng mà muốn đi tìm ba ba nhà mình, nửa đường gặp được Trương Tuệ và Hứa Thốn Ni đang nắm tay nhau đi về, cao hứng chào hỏi hai người.
“Chào thầy Trương lão sư, cô Hứa.”
Bởi vì trước kia đã từng được Trương Tuệ dạy, cho nên Ninh Hàn gọi Hứa Thốn Ni là cô Hứa.
“Tiểu Hàn.” Trương Tuệ ôn hòa mà cười với Ninh Hàn.
Bởi vì đều là thí sinh, anh không có dò hỏi đối phương thi như thế nào rồi.
Hai bên nhanh chóng đi qua, mỗi người đi về phía con đường riêng của mình.
Sau khi Ninh Hàn rời đi, Trương Tuệ lại đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở sắc mặt của vợ hơi hơi trắng bệch, ngữ hàm quan tâm: “Có khỏe không? Có muốn qua bệnh viên khám không?”
Vợ mang cái bụng bầu bốn tháng đi ôn thi và thi đại học vất vả, sau khi thi xong sắc mặt có chút suy yếu, làm anh lo lắng.
“Ừm, đi xem đi.”
Hứa Thốn Ni cảm thấy bụng có chút không khỏe nên quyết định đi bệnh viện.