Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 228
Cập nhật lúc: 2024-10-07 14:06:16
Lượt xem: 33
Xem xong tứ hợp viện, Tô Hân Nghiên không hề muốn ở trong đó lấy một giây nào đó, trực tiếp nhanh chân xông ra ngoài.
Mãi đến khi chạy cách căn tứ hợp viên hơn chục mét, cô mới buông tay xuống, sau đó hung hăng hít một hơi không khí trong lành.
Kết quả thiếu chút nữa bị sặc chết!
Bỏ đi, ở bên trong quá lâu rồi, nên trên người cô cũng không thể tránh được mà dính chút mùi lạ lên.
Còn may, theo thời gian trôi qua, chút mùi lạ này sẽ tự động tản đi.
Nếu không thật sự cô không dám tưởng tượng tình hình của bản thân khi đi trên đường, khẳng định sẽ trở thành tiêu điểm của sự chú ý, chỉ là cái tiêu điểm này lại là dựa vào cái mùi lạ này hấp dẫn người……
Cảnh c.h.ế.t xã hội quy mô lớn!
Vì bảo đảm bản thân không bị như thế nữa, Tô Hân Nghiên lại chọn một nơi khá vắng vẻ nhưng phải xa căn tứ hợp viện đó, lại cúi đầu ngửi thử bản thân, cho đến khi xác nhận trên người thật sự không còn cái mùi lạ đó nữa, lúc này mới xoay người rời đi.
Tạm thời bỏ qua căn nhà này đi.
Chờ sau khi cô đi xem căn hộ khác xong xuôi, trở về mới cùng người nhà thương lượng xem nên giải quyết như thế nào.
Một căn hộ khác cách căn tứ hợp viện có chút xa, yêu cầu phải đi xe buýt qua.
Tô Hân Nghiên hỏi đường suốt chặng đường, cuối cùng cô cũng tìm được bến xe buýt, nơi cô có thể đến điểm muốn đến, đứng đợi không bao lâu, liền thấy một cái xe buýt đang chầm chậm đi về đây.
Có một người soát vé đứng ở cửa ra vào xe buýt, để cô có thể nghiêng người hỏi.
“Xin chào đồng chí , xin hỏi này chiếc xe có phải hay không đi……”
“Đúng rồi, một tấm vé có giá là một mao , muốn lên xe thì nhanh lên.”
Sau khi người soát vé nhanh chóng đáp lại lời của Tô Hân Nghiên, lại hướng về phía hàng ngũ đứng sau cô hét to: “Muốn lên xe thì nhanh lên, đừng quên mua vé, tới tới tới, nhanh nhanh gọn lại nào, gọn lại cho những người khác còn lên xe!”
Sau khi người soát vé nói với Tô Hân Nghiên xong, đã nhanh chóng bỏ tiền lên xe, rồi tới chỗ gần cửa sau hơn.
Để tiện cho việc tới trạm sau dễ xuống hơn.
Rốt cuộc kiếp trước cô đã sớm có thói quen ngồi xe buýt, rốt cuộc thì đi xe buýt sẽ tiện hơn nhiều.
Đại khái khi qua gần nửa giờ đi xe buýt, sau đó xuống xe và đi bộ gần mười lăm phút thì Tô Hân Nghiên mới đến nơi.
Đứng trước một tòa nhà nhỏ hai tầng phía tây màu trắng, Tô Hân Nghiên ngửa đầu, biểu tình dại ra.
Cô trăm triệu không nghĩ tới, căn hộ thứ hai cư nhiên có thể cho cô một kinh hỉ lớn như vậy!
Căn hộ nhỏ có một hoa viên riêng, xung quanh hoa viên được bao quanh bởi tường và cổng sắt, để người ngoài không dễ dàng tiếp cận.
Lúc này cô đang bị ngăn trở ở ngoài cổng sắt, hướng từ ngoài nhìn vào trong, là có thể dễ dàng nhìn ra từng ấy năm tới bây giờ, bên trong hẳn là chưa bao giờ có người tới làm phiền.
Duỗi tay xoa nhẹ trên cửa sắt, trên tay xuất hiện một vệt bụi dày.
Tro bụi trên cánh cổng sắt đã tích tụ dày đến một cm.
Cửa sắt có khóa, Tô Hân Nghiên không vào được, cho nên cô chỉ có thể từ bên trong khe hở của cửa sắt nhìn vào bên trong, sau đó xoay người rời đi.
Chuẩn bị sau khi về hỏi lại mẹ chồng, xem thử chìa khóa cửa sắt ở đâu.
Nếu thật sự không có chià khóa, khả năng còn phải nhờ thợ sửa khóa tới phá khóa.
8 giờ sáng Tô Hân Nghiên mới ra khỏi nhà, mà lúc cô trở lại khách sạn, cũng đã tới giữa trưa hơn 11 giờ kém mấy phút nữa là 12 giờ.
Giữa đường cô đi qua tiệm cơm quốc doanh, nghĩ lại có lẽ mẹ chồng và bọn nhỏ ở nhà chưa ăn cơm trưa, liền dứt khoát đi vào bên trong, đóng gói chút thức ăn trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-228.html.]
“Mẹ!”
Xách theo một đống đồ vật bước vào khách sạn, còn chưa đi đến lầu hai, tiểu gia hỏa chờ đợi đã lâu liền gấp gáp không chờ nổi mà xông thẳng mà đến.
Tiểu Tại Tại vốn muốn trực tiếp bổ nhào vào trong lòng mẹ, kết quả nhìn lên thấy đồ ăn trên tay mẹ, ngay lập tức phanh gấp, ngược lại đi tìm đồ ăn.
“Thơm quá a, mẹ mua gì vậy?”
Tô Hân Nghiên: “…… là một ít bánh nướng và bánh ngọt.”
Tuy nói đối với việc con gái vứt bỏ bà mẹ ruột này đi theo cái ăn có một tí xíu ý kiến, nhưng Tô Hân Nghiên vẫn buông lỏng tay, để Tiểu Tại Tại có thể lấy được đồ ăn trong tay.
“Mọi người ăn cơm trưa chưa?” Cô hỏi.
“Khách sạn có nhà ăn, buổi sáng bà nội đưa tụi con đi ăn bữa sáng rồi.” Tiểu Tại Tại nói.
Ý là chưa ăn cơm trưa.
Tô Hân Nghiên lập tức lĩnh hội hàm nghĩa của câu nói từ con gái nhà mình.
Cô gật đầu, không nói gì nữa, chỉ đưa con gái đi qua phòng của mẹ chồng.
Bà Ninh ở trong phòng, ngoại trừ có bà Ninh ra, ba anh em Ninh gia cũng ở trong đó, bốn bà cháu đang vây quanh nhau không biết đang về cái gì.
Một bên họ nói chuyện, một bên lại thường hay ngó đầu ra cửa xem thử.
Từ lúc Tiểu Tại Tại đột nhiên lao ra ngoài, bọn họ đã biết Tô Hân Nghiên hẳn có lẽ sắp trở lại.
Quả nhiên không cần phải chờ lâu, Tiểu Tại Tại và Tô Hân Nghiên đã cùng nhau đi về.
Còn cầm một đống đồ ăn.
“Đã trở lại, tình huống thế nào rồi?” Bà Ninh dẫn đầu mở miệng hỏi.
Bà biết buổi sáng con dâu ra ngoài để làm gì.
“Có chút phức tạp, chúng ta ăn trưa xong đã, ăn xong con lại cẩn thận nói.”
Nhớ lại hình dáng của căn tứ hợp viện như bãi rác kia, Tô Hân Nghiên hơi có chút buồn nôn, đột nhiên cảm thấy bánh mình xách trên tay không còn hương vị gì nữa.
Nhìn thấy sắc mặt có chút khó coi của con dâu, bà Ninh cũng đã đoán ra được phần nào của tình huống sẽ không tốt lắm, liền tri kỷ mà không hỏi nhiều.
Cả gia đình ngồi quây quần bên nhau và dùng bữa trưa đơn giản với nước nóng do nhà khách cung cấp.
Sau khi ăn xong, Tô Hân Nghiên đưa mười đồng cho con trai cả, để anh đưa em trai em gái đi dạo ở xung quanh đây, còn cố ý dặn dò không được đi đâu xa.
Đừng lạc đường ở nơi xa lạ này.
Lúc buổi sáng cô ra cửa, sở dĩ tiêu hao nhiều thời gian như vậy, có rất nhiều đều mất vào việc đi đường.
Biết mẹ có ý ly khai với bọn họ để nói chuyện với bà nội, Ninh Hàn cũng không ở lại đây nữa, thuận theo mà dẫn dắt em trai em gái đi ra ngoài.
Nhưng anh cũng không cầm tiền mẹ đưa cho.
“Không cần đâu mẹ, con có tiền.”
Sau khi anh tốt nghiệp cao trung có ra ngoài làm việc kiếm được tiền, vốn định nộp lên một nửa cho việc chi tiêu trong nhà, kết quả ba mẹ lại không định cầm của anh.
Mà anh lại ăn uống đều ở nhà, hằng ngày cũng không tiêu vào việc gì, cho nên những số tiên đó đều tích lũy lại, số lượng cũng không lớn, rốt cuộc anh cũng chỉ là nhân viên tạm thời, thời gian công tác cũng không dài, cũng chỉ có thể tích được một trăm nhỏ.
Mua chút đồ ăn vặt gì cho em trai và em gái là vẫn có thể.