Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 234
Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:55:58
Lượt xem: 32
Hàng xóm xung quanh Ninh gia không nhiều.
Khu vực này trước đây được coi là khu dân cư, nơi những người giàu có và trí thức cao hợp lại, vì một số lý do mà mọi người đều biết, nên bây giờ nó trở thanh một khu khá hoang vắng.
Ngoài Ninh gia ra, còn có hơn mười gia đình sống ở khu vực xung quanh.
Cho nên bà Ninh không chuẩn bị nhiều lễ gặp mặt, chỉ định tặng cho mỗi hộ hai cái bánh gạo kê và hai cái bánh trứng gà là được rồi.
Điểm tâm chuẩn bị tặng cho hàng xóm đều là bà Ninh và Tô Hân Nghiên hợp lực làm, còn bánh được Tiểu Tại Tại làm sớm đã bị mọi người trong nhà đặt trước, căn bản không dư thừa lượng có thể phân tặng đi ra ngoài.
“Bà nội, điểm tâm của Tại Tại làm đã chín chưa ạ?”
Tiểu Tại Tại đang đứng cạnh bếp lò, lại gần xem lồng hấp bánh.
Những làn sương trắng tiếp tục ló ra từ những khe hở trong lồng hấp, làm toát lên mùi thơm đặc trưng của bánh gạo kê.
Lồng hấp này có ba tầng, mà tầng cao nhất kia, đựng bánh gạo kê do chính tay Tiểu Tại Tại làm
Cho nên không chỉ có mình bé nóng lòng tràn đầy chờ mong điểm tâm ra lò, còn có cả những người khác trong nhà, đặc biệt là Ninh Viễn Hàng và mấy anh em Ninh gia, không có việc gì làm luôn lắc lư đi qua đi lại trước phòng bếp, đợi điểm tâm ra lò.
Bọn họ đều muốn là người thứ nhất ăn bánh do Tiểu Tại Tại tự tay làm.
Bà Ninh đánh giá thời gian, không sợ nóng nhấc tay nhanh chóng mở nắp lồng hấp ra, cầm chiếc đũa ở trong đó chọc vào một bánh gạo kê, nhìn xem nó đã chín chưa.
“Sắp chín rồi, chờ tí nữa là được.”
Bà buông đũa xuống, đậy lại lồng hấp, sau đó tắt lửa dưới bếp, để nhiệt độ còn lại trong nồi cho bánh chín kỹ.
Đây là nồi cuối cùng.
Những chiếc bánh khác đã hấp xong đã được để sang một bên cho nguội, sau đó được Tô Hân Nghiên dùng giấy dầu xếp chúng lại thành những chiếc giỏ giấy xinh xắn và đóng gói.
Chờ sau khi nồi này chính hoàn toàn là bọn họ có thể đóng gói mang đi tặng cho hàng xóm.
Đại khái lại đợi hơn ba phút, cho đến khi nghe bà Ninh nói "chín rồi", Tiểu Tại Tại lập tức là người thứ nhất xông vào trong phòng bếp, lòng tràn đầy chờ mong mà nhìn bánh do mình làm ra lò.
“Đi xa chút, cẩn thận không bị nóng đó.”
Bà Ninh xua tay bảo đứa cháu gái đi xa ra, sau đó tháo phần trên của nồi hấp ra, để lộ những chiếc gạo bánh kê vàng mềm được đặt một cách có trật tự.
Khác với nhũng chiếc bánh gạo kê có hình tam giác do mẹ và bà nội làm, bánh do Tiểu Tại Tại làm được bé cẩn thận tỉ mỉ nặn thành hình bông hoa xinh xăn đáng yêu, không những thế còn rất tinh xảo.
“Bánh bé con làm thật xinh đẹp, bà nội nhìn không nỡ ăn được rồi.”
Bà nội Ninh không ngờ đứa cháu gái nhỏ của mình lại khéo tay đến vậy.
Thực lòng mà nói, ngay cả bà cũng ngạc nhiên bởi độ khéo tay của cô cháu gái nhỏ.
“Hi hi…… Đây là Tại Tại tự làm!”
Tiểu Tại Tại đắc ý dào dạt nhận lấy mâm bánh gạo kê do mình làm từ tay bà nội, đầu tiên cho bà nội nếm thử một cái trước tiên, dư lại mang ra cho mọi người ăn cùng.
Một đường đi vui vẻ rung đùi đắc ý, kiêu ngạo hưng phấn vô cùng.
“A, cô vũ sư nhỏ từ đâu ra đây?”
Tô Hân Nghiên cười trêu ghẹo con gái một câu, ngay sau đó duỗi tay ôm lấy thân hình quả bóng tròn của con gái, thuận tay cầm lấy mâm bánh gạo kê kia, đặt lên trên bàn của phòng khách.
“Muốn ăn thì tự lấy.” Những lời này là nói với chồng và mấy người con trai đang như hổ rình mồi mà nhìn vào mâm bánh nhỏ xíu này.
Câu này của cô vừa dứt, vài cánh tay đã lấy tốc độ kinh người cầm lấy.
Trong chớp mắt, một mâm bánh gạo kê chất đống, chỉ còn lại hai cái bánh chơ trọi lẻ loi nằm giữa mâm, chờ đợi người ta nếm thử.
“Mình nên cảm thấy may mắn vì các người còn phần tôi những hai cái nhỉ?”
Tô Hân Nghiên lườm mấy cha con kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-234.html.]
Dù gì thì cô cũng không giận lắm, cũng đã biết trước họ đang đợi để được ăn những chiếc bánh do con gái làm.
“Mẹ ăn.” Tiểu Tại Tại rất hiểu chuyện mà cầm lên một cái bánh gạo kê, đưa tới bên miệng mẹ, để mẹ ăn trước.
Thấy mẹ đã há mồm cắn một ngụm, bé lại gấp không chờ nổi mà dò hỏi: “Ăn ngon không?”
Mắt to tràn ngập sự chờ mong.
“Ăn ngon.” Tô Hân Nghiên cười tủm tỉm trả lời.
Thật ra chỉ cần là con gái làm, mặc kệ là hương vị gì, cô đều sẽ ăn hết, nhưng cái bánh gạo kê này ăn thực sự rất ngon, mềm mại thơm ngọt, nhưng cũng không quá ngọt, rất hợp với khẩu vị của cô.
“Ăn ngon thật!”
“Điểm tâm do em gái làm là điểm tâm ngon nhất từ trước tới giờ!”
……
Ninh Viễn Hàng cùng mấy đứa con trai sau khi được thưởng thức bánh do con/em gái cũng sôi nổi khích lệ.
Giữa mấy người này, chỉ có Ninh Hàng sau khi thưởng thức, mặt vô biểu tình mà nói một câu: “Không quá ngọt.”
“Không ngọt sao?” Tiểu Tại Tại cầm lấy miếng bánh cuối cùng kia đưa lên miệng, nhai nhai, thành thật gật đầu: “Thật đúng là không ngọt.”
Đây là vấn đề khẩu vị của từng cá nhân nặng hay nhẹ.
Đối với Tô Hân Nghiên người không thích ăn đồ quá ngọt mà nói, khả năng dung nạp đường của họ tương đối thấp nên ăn rất ngon, nhưng đối với Tiểu Tại Tại và Ninh Hàng hai con người thích ăn ngọt này mà nói, độ ngọt này thật sự không đủ.
“Chấm thêm chút mật ong nữa là ngon.” Tiểu Tại Tại ăn ăn, đột nhiên nói ra một câu.
Sau đó đương nhiên lại bị mẹ phủ quyết.
“Con không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, đối với thân thể không tốt.”
Tô Hân Nghiên vẫn luôn khống chế lượng đường con gái nạp vào trong cơ thể, nếu không nghiêm khắc khống chế bé, tùy ý để bé thích ăn theo ý muốn, răng của tiểu gia hỏa lúc này bị lũ bọ ăn mất hết hàm răng trắng nhỏ của mình.
“Con chỉ nói là muốn thôi chứ có ăn đâu.” Tiểu Tại Tại nhỏ giọng nói thầm.
Hiện tại là giữa trưa, sắp tới giờ ăn cơm.
Ninh gia không vội vã ra cửa, mà ở nhà ăn cơm trưa xong đã, sau khi nghỉ ngơi chút, mới cầm theo điểm tâm đi chào hỏi hàng xóm.
Nơi đầu tiên họ gõ là ngôi nhà gần nhà họ nhất.
Đối phương cũng ở tại một căn nhà kiểu tây, nhưng ngôi nhà này lại lớn hơn Tiểu Dương lâu của bọn họ rất nhiều, trang hoàng cũng tráng lệ lịch sự tao nhã hơn rất nhiều, cũng coi như thuộc vào cấp bậc biệt thự.
Ở cửa có chuông cửa, Tô Hân Nghiên ấn một hồi lâu, mới có một vị anh trai nhỏ tóc hui cua bước ra mở cửa.
“Hửm?”Thần sắc của Ninh Viễn Hàng trong nháy mắt ngưng lại.
“Làm sao vậy?” Tô Hân Nghiên chú ý tới điều khác thường của chồng.
“Là một quân nhân.” Anh nhỏ giọng nói với vợ.
Hơi thở của đồng loại anh vĩnh viễn đều sẽ không nhận sai, càng miễn bàn khi nhìn tư thái đi đường của đối phương, đĩnh bạt mà nghiêm cẩn, mỗi một bước giống như được đo chuẩn bước đi rất đều, rõ ràng cũng chỉ có bộ đội mới có thể rèn luyện ra người như thế.
“A vậy…… Chúng ta nếu không……”
Tô Hân Nghiên do dự nói còn chưa nói xong, đã bị Ninh Viễn Hàng cắt đứt: “Không có việc gì, chúng ta chỉ là tới nhà hàng xóm bình thường chào hỏi mà thôi.”
Bọn họ lại không có ý xấu gì, trên cơ bản sẽ không chọc phải phiền toái gì.
Trong lúc nói chuyện , đối phương đã từ bên trong trong phòng đi qua hoa viên, đi đến trước mặt họ.
Hai người đối mặt nhau qua một cánh cổng sắt.
Một phương dìu già dắt trẻ, thần sắc hiền lành, một người khác đứng lẻ loi một mình, biểu tình đông lạnh nghiêm nghị.
“Có việc?” Anh trai nhỏ tóc húi cua lạnh lùng nói.