Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:42:00
Lượt xem: 26
“Tại Tại, chào chú đi.”
Ninh Viễn Hàng chú ý tới con đang nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mặt Trương Hạo Thành, một lúc lâu cũng chưa có động , không khỏi ra tiếng nhắc nhở.
Anh cho rằng con gái có thể là bị vết sẹo trên mặt người ta dọa sợ, nhưng cũng không thể không lễ phép mà nhìn chằm chằm vào vết thương của người khác như vậy, nên cố ý lên tiếng, nhắc nhở bé hoàn hồn.
Tiểu Tại Tại khẽ đung đưa trước mắt anh, sau đó nhếch lên một nụ cười dễ thương và ngọt ngào, ngoan ngoãn gọi: "Chào chú Trương."
Nhìn chú Trương trước mắt bé này có lẽ nhỏ hơn ba ba bé ít tuổi, cho nên bé phải gọi bằng , Tiểu Tại Tại cũng không hề áp lực.
“Chào cháu.”
Ánh mắt Trương Hạo Thành nhịn không được nhìn trên người Tiểu Tại Tại thêm mấy cái chớp mắt, nhưng sau đó cũng rất nhanh rời đi.
【 Cô ấy đã không còn nữa. 】
Biểu tình trong nháy mắt đã xuất hiện một tia u buồn, Trương Hạo Thành rũ mắt xuống, cầm theo hành lý của bản thân, tùy ý chọn lấy một cái giường ngủ, sau đó vẫn luôn trầm mặc thu dọn đồ dùng.
Dường như người này là người không thích nói chuyện.
Thấy bạn cùng phòng mới luôn đắm chìm ở thế giới của chính mình, bộ dáng cự tuyệt giao lưu với thế giới bên ngoài, đám người Ninh Viễn Hàng liền ăn ý không đi quấy rầy anh .
Bạn cùng phòng cuối cùng hôm nay cũng không đến báo nên mọi người cũng không thấy.
Ninh Viễn Hàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dẫn con gái đến ký túc xá nữ tìm vợ.
Vào thời điểm bình thường, ký túc xá nam và nữ sinh không cho phép đi vào cửa của nhau.
Tuy nhiên, hai ngày khai giảng này là một khoảng thời gian đặc biệt.
Bởi suy cho cùng, nhiều sinh viên năm nhất có quá nhiều thứ phải mang theo một mình, họ cũng cần đến sự giúp đỡ của người thân, bạn bè hoặc tiền bối.
Trong lúc đọc và phân chia phòng của kí túc xá, Ninh Viễn Hàng có nghe thấy, cho nên biết vợ đang ở đâu trong ký túc xá này.
Sau khi mò mẫm và hỏi đường khắp nơi, rất nhanh đã tìm được đến trước cửa ký túc xá của Tô Hân Nghiên.
Nơi này dù sao cũng là ký túc xá nữ, sợ gặp được trường hợp xấu hổ gì, cho nên Ninh Viễn Hàng không dám tùy tiện đi vào, mà trước đó để con gái xung phong, đi lên trước cửa.
Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn chạy về phía trước, giơ nắm đ.ấ.m nhỏ lên và gõ.
Ngại tiếng đập cửa không đủ vang dội, bé còn giương giọng trẻ em của mình ra kêu: “Mẹ ơi, mẹ ơi mở cửa đi!”
Không để Tiểu Tại Tại phải chờ bao lâu, cánh cửa ký túc xá đang đóng chặt đột nhiên mở ra từ bên trong.
Nhưng người mở cửa lại không phải là Tô Hân Nghiên, mà là một cô nương trẻ trung có diện mạo khá thanh tú.
Cô nghi hoặc cúi đầu, đối diện với khuôn mặt nhỏ ngọc tuyết đáng yêu của Tiểu Tại Tại, tức khắc ‘A ’ một tiếng, đột nhiên mở cửa lớn hơn, quay đầu hô to: “ Bé gái đáng yêu hột me này là con nhà ai đây, chạy nhanh ra đây nhận đi!”
“Đáng yêu hột me nào?”
Có vài cái đầu ló ra sau khi nói xong câu này, có nam có nữ, ít nhất cũng có gần mười người, rất là náo .
Cô gái xinh đẹp ngồi gần cửa nhất tự nhiên là người thứ hai nhìn thấy Tiểu Tại Tại ngoài cửa, đôi mắt to thông minh của cô ấy lập tức mở to, tràn ngập sự yêu thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-240.html.]
“bé con nhà ai thế này, thật đẹp mà!”
Bởi vì câu cảm thán này, Tiểu Tại Tại đã bị một nhóm cô dì chú bác anh chị em cường thế vây xem.
Một lúc đối mặt với nhiều người xa lạ như vậy, bé có chút sợ hãi và hồi hộp mà siết chặt góc quần áo, bé rụt rè nói: "Chú, dì và chị, cô có thấy mẹ cháu đâu không ạ?"
“Mẹ cháu là ai thế?” thiếu nữ mở cửa kia ngồi xổm xuống , ôn nhu dò hỏi.
“Chính là……”
“Em gái!”
Tiểu Tại Tại còn chưa kịp nói xong, phía sau trong đám người ký túc xá đột nhiên chui đâu ra một thiếu niên nhỏ, mở hai tay ôm lấy thân hình có phần mập mạp của em gái.
“Ồ, Tiểu Hiên, đây là em gái em hả?” Thiếu nữ ngồi ở chỗ cửa lộ vẻ ngạc nhiên.
Cô không ngờ người bạn cùng phòng mới của mình lại có một cô con gái đáng yêu như vậy lại thêm một cậu con trai xinh đẹp như vậy.
Quả thực làm người hâm mộ quá mà.
“Anh trai mẹ đâu rồi?” Tiểu Tại Tại tùy ý để Ninh Hiên ôm một lát, sau đó lại chui ra, quay đâu đi tìm thân ảnh của mẹ.
“Mẹ đang ở ban công.”
Thì ký túc xá Tô Hân Nghiên bọn họ cũng đã bắt đầu quét tước dọn dẹp vệ sinh công cộng.
Mỗi người đều có việc được phân chia rõ ràng, Tô Hân Nghiên được phân đi đi dọn dẹp ban công, bởi vì sợ tro bụi bay vào trong phòng, cho nên cô đóng cửa ở ban công lại, lúc này mới không phải là người đầu tiên phát hiện con gái đã đến.
Mà Ninh Hiên thì lại bị mấy người lớn này chắn mất tầm .
Cho dù nghe thấy giọng nói ngoài cửa, cậu cũng đã biết là em gái mình đang tới, nhưng thật sự rất khó chen ra khỏi đám đông toàn là người lớn này.
Cũng may hai anh em cuối cùng vẫn thuận lợi gặp được nhau, hơn nữa đem Ninh Viễn Hàng đứng bên ngoài cách đó không xa cũng đón lại đây.
“Xin chào các vị đồng chí, tôi tên là Ninh Viễn Hàng, là chồng của đồng chí Tô Hân Nghiên.”
Ngay khi Ninh Viễn Hàng vào đây đã lịch sự chào hỏi mọi người trong kí túc xá, đừng nhìn ngày thường anh không phải là người bát diện linh lung(*), nhưng khi tới lúc thật sự cần thiết, anh có thể kết thân với bát kì ai cũng được.
(*) Hiện dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt ,đối với ai cũng khéo léo.
Chờ khi Tô Hân Nghiên thu dọn xong ban công đi ra ngoài, liền nhìn thấy ông chồng già nhà mình đã cùng nhóm cha mẹ của bạn cùng phòng xưng huynh gọi đệ.
Tô Hân Nghiên: “……”
"Bên kia anh đã thu dọn xong hết rồi sao?"
Cô rửa sạch sẽ tay, tự nhiên bế đứa con gái đang loanh quanh ngay khi nhìn thấy cô, đặt lên chiếc giường cô vừa mới thu dọn xong.
“Tại Tại cũng khá mệt rồi nhỉ, cùng anh trai con lên giường mẹ nghỉ ngơi một lát nhé.”
Tiểu Tại Tại ngồi ở trên giường của mẹ, lắc lư gót chân cánh sen nhỏ, nghiêng đầu đánh giá ký túc xá của mẹ.
Cách bài trí của ký túc xá nữ cũng giống ký túc xá nam, bốn người một phòng, phòng tắm riêng, ban công nhỏ, nhưng tương đối mà nói, không gian ở đây rộng rãi hơn.