Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:55:13
Lượt xem: 36
Thời điểm bọn họ về đến nhà, đám người Ninh Hàn sớm đã đã trở lại.
Đang ngồi trên ghế sô fa cùng bà Ninh nói chuyện, cao hứng phấn chấn mà không biết đang nói cái gì.
Ninh Viễn Hàng vừa vào cửa liền thấy một màn này, không khỏi nhướng mày hỏi: “Các con hôm nay gặp được chuyện gì, hưng phấn như vậy sao?”
“Ba, con nói cho mọi người nghe, hôm nay thật đúng là trùng hợp mà!”
Ninh Hàn hứng thú bừng bừng kể cho bố nghe chuyện cùng em trai đi báo danh ngày hôm nay.
"Theo như quy định của trường học thì con được biết, những người cùng chuyên ngành sẽ được bố trí ở cùng kí túc xá với nhau. Sau đó khi con đi cùng với Tiểu Hàng, chúng con tình cờ gặp được rằng ký túc xá của hai chuyên ngành đã kín chỗ hết phòng. nên sau đó chúng con chỉ có thể được phân vào kí túc xá hỗn hợp, nhưng có thể là do giáo viên phân bổ của chúng con ở ký túc xá sau khi biết rằng tụi con là anh anh em nên phân luôn cho tụi con ở cùng một phòng. Mọi người thấy có trùng hợp không? "
Có thể cùng với anh em ruột ở cùng một phòng kí túc xá, đương nhiên tốt hơn so với việc ở cùng với một đám người xa lạ.
Cho nên sau khi Ninh Hàn biết được mình và em trai được phân cùng một phòng, vẫn luôn cao hứng đến bây giờ.
Mà Ninh Viễn Hàng, sau khi biết được tin tức trùng hợp này, lại tập trung hơi quanh co: “Khá tốt, như vậy các con liền không cần phải phải dọn dẹp hai nơi, trong lúc ở kí túc xá cũng có thể giúp đỡ nhau được.”
Tất cả đều cùng nhau dọn dẹp cũng có chỗ tiện.
Đoán ra lí do vì sao hôm nay sau khi chồng nghe được tin này lại hơi quanh co, Tô Hân Nghiên không nhịn được xuống nhẹ vào vai anh một chút: “Anh còn tưởng rằng kí túc xá còn có loại phòng hỗn hợp nam nữ à?”
Mặc dù có, bọn họ cũng chắc gì được phân cùng nhau?
Cũng không may mắn như hai người con trai, làm sao họ có thể ở chung phòng được.
“Anh biết.” Ninh Viễn Hàng nắm lấy tay của vợ, nhỏ giọng nói: “Chỉ là có chút…… tiếc nuối nhỏ.”
Tiếc nuối?
Tiếc nuối cái gì?
Trực giác cho biết đáp án của câu hỏi này khả năng không phải là thứ mình muốn nghe, Tô Hân Nghiên dứt khoát làm bộ không nghe thấy.
Báo xong danh, cả nhà Ninh gia cũng không rảnh rỗi.
Từng người đều phải thu dọn hành lý mang lên kí túc xá, khăn trải giường và chăn trường học có phát, không cần mang nữa, nhưng phải chuẩn bị quần áo thay quần áo và một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, vẫn chuẩn bị đầy đủ hết.
Tránh cho đến lúc cần, lại không có để dùng.
Tiểu Tại Tại nhìn thấy người lớn đều bận việc, cũng đi theo cùng nhau hỗ trợ.
Nói là hỗ trợ, thật ra Ninh Hàng cảm giác em gái càng giống như đi quấy rối thì đúng hơn.
Cả người bé như một cái quả bóng tròn phiền phức vậy, mềm như bông, nửa người thì ghé vào trên giường đã được anh thu thập sạch sẽ, đem cái giường lúc đầu được gấp gọn không một nếp uốn, sau đó nhăn nhúm không còn một chỗ nào là không nhăn nhúm lại.
Cái này còn chưa tính, tiểu gia hỏa còn nhớ bản thân mình vào đây là để hỗ trợ, nên bỏ qua việc tiếp tục phá hoại giường, thò tay muốn giúp anh gấp gọn quần áo.
Kết quả thành phẩm sau khi gấp quần áo xong……
Nếu không phải lo cho mặt mũi của em gái, Ninh Hàng đã muốn dùng bốn chữ ‘ thảm không nỡ nhìn ’ này để hình dung.
Đó là là quần áo được gấp gọn gàng à?
Không, đó là một chồng rau khô.
Hiển nhiên, Tiểu Tại Tại cũng nhìn ra bản thân gấp quần áo có chút khó coi, chữ ghét bỏ trên mặt anh hai đã nhiều đến mức không đếm xuể rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-242.html.]
Bé không khỏi ngượng ngùng cười, vội vàng bò dậy, bày ra tư thế đoan chính, chuẩn bị cầm quần áo cấp cứu lại.
“Em gấp lại lần nữa!”
“Không cần, bây giờ anh chỉ cần em ngồi yên ổn ở đây là được rồi.”
Ninh Hàng một tay đoạt lấy quần áo của bản thân, đã không trông cậy vào em gái nữa, chỉ hy vọng bé đừng đến quấy rối là được.
Thấy thế, Tiểu Tại Tại cũng không giãy giụa phản kháng một chút nào, trực tiếp lại mềm oặt ra sau, sau đó……
Buồn bã thở dài.
Than xong, trộm liếc mắt nhì anh hai bé một cái, thấy anh không phản ứng, lại tăng âm lượng thở dài lớn hơn: “Ai ~”
Lại trộm ngắm.
Không phản ứng!
Lại thở tiếp!
……
Mãi cho đến tiếng thở dài thứ mười của em gái, rốt cuộc Ninh Hàng cũng đã đại phát từ bi mà phân cho em gái đáng thương một ánh mắt.
“Em muốn làm gì?” Tiếng nói quạnh quẽ.
“Cũng không làm gì mà.” Tiểu Tại Tại cúi đầu xoa xoa đầu ngón tay, nhìn như vô tình nói: “Chính là có chút nhàm chán, muốn đi chơi.”
“Muốn đi chơi thì ra ngoài đi, tới chỗ anh lăn lộn làm cái gì?”
Ninh Hàng hơi nhíu mày.
Hiện tại cả nhà trên cơ bản đều ở trong một cái trạng thái tương đối thanh nhàn, nếu em gái muốn ra cửa chơi, tùy tiện kéo lấy một tên bồi em ấy, sao còn phải chạy sang chỗ anh phá rối làm gì?
Ninh Hàng chỉ số thông minh cao không phải là cái danh.
Cơ hồ chỉ trong giây lát , anh liền suy nghĩ cẩn thận ra mục đích chân chính của em gái.
“Em muốn anh mang em đi Cố gia cách vách chơi.” Ngữ khí chắc chắn.
Anh cùng Cố Diệp Chu là bằng hữu, cho nên nếu em gái muốn đi tìm Cố Diệp Chu, để anh dẫn theo là người thích hợp nhất.
“Dạ dạ dạ dạ……”
Tiểu Tại Tại gật đầu giống như gà con mổ thóc, ngay sau đó dùng một đôi mắt tràn ngập cầu xin lóe sáng lên nhìn anh, còn biểu hiện đáng thương nữa.
Dường như chỉ cần Ninh Hàng không đáp ứng, bé liền quỳ xuống tới cầu xin anh luôn.
“……” Ninh Hàng: “Anh có thể dẫn em đi, nhưng phải chờ anh thu dọn hành lý xong đã, trước đó, em phải ngoan ngoãn, không được lộn xộn , cũng không được quấy rầy .”
Anh giơ tay trước.
Chủ yếu cũng là sợ nếu bản thân không đáp ứng, còn không biết em gái muốn làm ra cái chuyện xấu gì nữa.
Nếu như thế, tốt hơn là nên trực tiếp đồng ý với yêu cầu nhỏ của bé
Có thể dùng một lần để giải quyết phiền toái, Ninh Hàng không thích kéo dài mọi chuyện.