Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-10-11 09:46:55
Lượt xem: 27
Trước cửa Cục cảnh sát.
Chu Quế Phân sững sờ, không có vẻ kiêu ngạo trước đó, giờ đây biểu cảm giờ đã thay đổi thành trầm lặng khó hiểu.
Trên thực tế, trên đường đến Cục cảnh sát bà ta bị con trai đưa tới, đã mắng , đã cãi nhau, cũng đã khóc, còn la lối om sòm lên nữa, thậm chí lấy c.h.ế.t để ép con trai, nhưng con trai bảo bối của bà ta lại không d.a.o động, vẫn như cũ chặt chẽ giữ bà và đưa bà ta đi, kiên trì muốn đưa mẹ ruột vào Cục Cảnh Sát.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi thực tế phũ phàng này, Chu Quế Phân hiện tại đã hết hy vọng, dứt khoát từ bỏ việc giãy giụa trong vô vọng.
Ngoại trừ hai mẹ con Trương gia, đồng hành tới Cục Cảnh Sát còn có Ngưu Bội Dung, cô ấy là người bị hại.
Và thêm cả đám người Ninh gia, bởi vì Ninh Viễn Hàng ra tay cứu Ngưu Bội Dung, cũng được xem như là người trong cuộc, tới đây với vai trò là nhân chứng.
Đương nhiên, trong đó cũng có Tô Hân Nghiên không yên tâm để bạn cùng phòng của mình vào đây.
Rốt cuộc mọi người đều thấy, Chu Quế Phân kiêu ngạo dám hành hung con nhà người ta giữa đường giữa chợ, ai biết nếu lúc Ngưu Bội Dung chỉ còn lại một mình, cô ấy có thể lại bị như ban nãy hoặc là tương tự như ban nãy nữa hay không.
Hạ thủ với cô ấy thêm một lần nữa?
Đừng nói cái gì mà Trương Hạo Thành có mặt ở đó, sẽ không để Chu Quế Phân lại tiếp tục xúc phạm Ngưu Bội Dung.
Coi như Tô Hân Nghiên nhỏ nhen đi, cô đúng là không tín nhiệm người thân là con trai bảo bối của Chu Quế Phân : Trương Hạo Thành.
Cho nên vẫn phải đi theo mới có thể an tâm được.
“Cảm ơn cậu, Hân Nghiên.”
Ngưu Bội Dung đi ở bên cạnh Tô Hân Nghiên, vẻ mặt cảm kích nói cảm ơn.
Cô ấy biết bọn Tô Hân Nghiên đến đây cũng vì lo lắng cho cô ấy, thật ra nếu không có bọn họ đi cùng, khả năng cô ấy căn bản không có dũng khí cùng với hai mẹ con Trương gia tới Cục Cảnh Sát.
Không phải sợ bản thân sẽ phải chịu thêm thương tổn.
Cô ấy chỉ sợ, cô ấy sẽ nhịn không được muốn g.i.ế.c bọn họ, do đó huỷ hoại tương lai cả đời mình.
Lòng căm thù quái dị cuộn trào trong lòng.
Mỗi khi nhớ tới cô con gái bé bỏng vừa mới sinh ra, khuôn mặt nhỏ còn nhăn dúm đó, giống như cái kẹo nhỏ bẻ đôi, trong tương lai sẽ là một cô bé hoạt bát đáng yêu, được cô ấy yêu thương chiều chuộng, cũng sẽ là áo bông tri kỉ của cô...
Sớm biết vậy, sớm biết vậy……
Lúc trước cô ấy vừa mới sinh xong, dù có phải cắn chặt răng, liều mạng chống đỡ, cũng tuyệt đối sẽ không ngất xỉu.
Nếu cô có thể bảo vệ tốt cho con gái mình, có lẽ con bé sẽ không như bây giờ không được sống.
Nhắm mắt, Ngưu Bội Dung đem hết thảy mặt trái cảm xúc đang quay cuồng đều cưỡng chế áp xuống, để cho đại não của mình tĩnh lặng trở lại.
Cô ấy ngẩng đầu lạnh lùng mà nhìn chồng trước một cái.
Mặc kệ Trương Hạo Thành muốn làm gì, cô sẽ tuyết đối không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-260.html.]
Nhất định phải vì con gái nhỏ của bản thân lấy lại công đạo!
Đoàn người đi vào Cục Cảnh Sát, thấy bọn họ, cảnh sát trực ban đứng lên hỏi: “Mọi người tới làm gì?”
“Xin chào đồng chí cảnh sát, tối đưa mẹ đến tự thú.” Trương Hạo Thành với vẻ mặt vô biểu tình mà nói với cảnh sát trực ban.
“Tự thú?”
Biểu tình của cảnh sát trực ban ngạc nhiên, nhìn về phía vẻ mặt Chu Quế Phân màu xám, lại nhìn Trương Hạo Thành và mấy người khác bên người anh ấy, thân là cảnh sát nên có được sự nhạy bén, anh ta nhanh chóng phát hiện ra dấu vết xanh tím trên cổ Ngưu Bội Dung.
Đó là…… một vết bóp cổ.
Làn da của Ngưu Bội Dung không tính là trắng lắm, rốt cuộc xuống nông thôn nhiều năm như vậy rồi, hàng năm trong đất dãi nắng dầm mưa, cô ấy lại không giống Tô Hân Nghiên trời sinh không bắt nắng, lại còn chăm chút dưỡng da, cho nên da kém đi cũng không thể tránh được.
Nhưng làn da của cô ấy cũng xem như tương đối kiều nộn.
Bình thường nếu chỉ dùng chút sức thôi, là có thể để lại dấu vết rõ ràng trên da.
Không nói tới việc cô ấy còn bị Chu Quế Phân - một thôn phụ lực điền dùng sức bóp, lúc này dấu vết đã hiện rõ, nhìn lại hết sức nghiêm trọng, dường như lúc nãy bà ta đã sút bóp chết con nhà người ta.
Nhưng nói suýt bóp chết cùng không có gì là sai cả.
Nếu không có Ninh Viễn Hàng kịp thời ra tay cứu giúp, có lẽ hiện tại cô ấy đã……
Chết thì không c.h.ế.t được, rốt cuộc xung quanh còn có nhiều đồng học như vậy, chung lại cũng sẽ có một người tốt bụng đứng ra bảo vệ, nhưng khẳng định cũng phải chịu chút khổ.
Sau khi nhận định vết trên cổ của Ngưu Bội Dung là vết do người bóp, cảnh sát trực ban trên cơ bản đã đoán ra đã xảy ra chuyện gì.
Anh nghiêm túc nói: “Mọi người đều đi theo tôi vào trong đồn.”
Anh ta dẫn người đó vào đồn cảnh sát, nhân tiện yêu cầu đồng nghiệp gọi đội trưởng của họ đến. Trường hợp này có thể trở thành tội phạm, tất nhiên phải gọi đội trưởng ra để giải quyết.
Cả nhóm được dẫn vào một nơi giống như văn phòng và ngồi xuống, sau một lúc đội trưởng cảnh sát nhanh chóng đến.
Đó là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt ngay thẳng, vừa bước vào cửa, một giọng nói uy nghiêm hồn hậu vang lên: "Người đến tự thú là việc gì, phạm phải tội gì? Diễn biến chi tiết của vụ việc ra sao? Đề nghị các đồng chí giải thích rõ ràng, để chúng tôi theo sát tình hình thực tế, thụ lý vụ việc ”
“Tôi……” Trương Hạo Thành vừa mới nói được một từ đầu, đã bị Ngưu Bội Dung vội vàng đoạt mất cơ hội mở lời đầu tiên.
“Đồng chí cảnh sát , tôi muốn tố cáo đồng chí Chu Quế Phân vứt bỏ trẻ con sơ sinh, có ác ý g.i.ế.c người, chính bà ta đã hại c.h.ế.t con gái mới sinh được một ngày của tôi, còn muốn hành hung tôi ngay tại đường!”
Một câu nói như đá phá bầu trời, trực tiếp làm nổ tung toàn bộ đồn cảnh sát.
Hiển nhiên không lường được Ngưu Bội Dung lại dấu một chiêu lớn như vậy, Chu Quế Phân bị dọa tới choáng váng, trên mặt xẹt qua vô số tâm tư hỗn loạn, đã bị Tiểu Tại Tại đang ngồi bên cạnh mẹ thu hết đáy mắt.
Dòng chữ màu vàng không ngừng hiện ở trong mắt Tiểu Tại Tại.
Ngay sau đó, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu của bé lộ ra một tia vi diệu.
Ba phút sau.