Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 268
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:04:09
Lượt xem: 23
Trong lúc bà Ninh đang ngâm nga đooil ba câu hí khúc trên đường về nhà, đã ngửi thấy một mùi hương khá thơm.
Bà đột nhiên nhớ ra, hôm nay bà cùng mấy chị em học khiêu vũ cao hứng quá, thế mà quên về nhà nấu cơm cho cháu!
Không khỏi vỗ đùi nhẹ một chút,‘ ai nha ’ một tiếng, vội vàng bước nhanh đi thẳng vào phòng bếp.
“Các cháu đều ăn chưa?”
“Cháu chào bà Ninh ạ.” Cố Diệp Chu ngồi ở chỗ ngồi gần phòng khách nhất, là người đầu tiên nhìn thấy bà Ninh vào cửa, lập tức lễ phép chào hỏi.
“BÀ nội.” Tiểu Tại Tại là người thứ hai chào người.
Ninh Hiên vừa nhìn thấy bà nội đã trở lại, lập tức tranh công: “Bà nội cháu làm cơm, bà mau tới đây ăn.”
“Được, bà nội đi rửa tay trước tay trước.”
Bà Ninh cười gật gật đầu, ngay sau đó đi rửa sạch sẽ tay, trở về bàn ăn cơm.
Ninh Hiên đã tự giác ngồi dậy lấy cho bà Ninh một bát cơm chiên trứng.
Ngoại trừ cơm chiên trứng, cậu còn xào một đĩa rau, đun nóng xoong giò heo kho bà Ninh làm lưu lại trong nhà, một bàn thức ăn nhìn thì có vẻ đơn giản, thật ra đã có thể so sánh được với bàn ăn gia đình.
Mọi người đều ăn rất vừa lòng.
Ngoại trừ Tiểu Tại Tại, bé còn tưởng rằng anh trai chỉ biết làm cơm chiên trứng, thế có nghĩa là tối nay bé sẽ không phải ăn rau.
Kết quả……
Đều do anh quá đảm đang.
Lại lần nữa phải ăn rau vẻ mặt Tiểu Tại Tại buồn bực.
Thời điểm bé ăn cơm phải quan tâm đến việc cùng‘ chiến đấu ’ với phần rau của mình, lại không phát hiện, bao gồm cả Cố Diệp Chu ở bên trong, những người khác nhìn về phía bé với ánh mắt, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo ý cười.
Rõ ràng là họ đều rất vui khi nhìn Tiểu Tại Tại ăn rau với bộ dáng khổ sở, thật là vừa buồn cười lại đáng yêu.
Sau khi ăn xong, nhất thời không phải đi làm bài tập về nhà, Tiểu Tại Tại có chút ngốc.
Không biết nên làm cái gì.
Thông thường, bé sẽ hoàn thành bài tập được giáo viên giao sau khi ăn, sau đó học từng bước một khóa học tự học do được anh hai lên kế hoạch cho bé, và cuối cùng là đi học vẽ với bà nội chờ thời gian không sai biệt lắm, mới đi tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Một ngày cứ như vậy đi qua.
Kết quả hiện tại, đột nhiên một bước ở giữa bị cắt đi, Tiểu Tại Tại thế nhưng lại cảm thấy trống rỗng.
Không biết nên làm cái gì.
Nhìn thấy bé mê mang nhìn khắp nơi như vậy , bà Ninh dứt khoát gọi bé lại đây hỗ trợ: “Tại Tại lại đây, giúp bà nội nặn viên.”
“Phải nặn như thế nào ạ?”
Tiểu Tại Tại lộc cộc chạy tới, lấy một cái ghế gỗ nhỏ ngồi bên người bà nội, tò mò mà nhìn chằm chằm vào động tác của bà.
Bà nội Ninh cũng đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, trước mặt có một cái chậu lớn, với một đống thịt băm.
Thịt băm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-268.html.]
Trong thịt băm còn có một ít cà rốt thái hạt lựu và rau cắt nhỏ, Tiểu Tại Tại chỉ có thể nhìn thấy vô số màu đỏ, xanh lá cây lẫn lộn, vì vậy bé không thể đoán được rau gì được thêm vào.
Nhưng bé biết món này ngon, không nhịn được hai mắt sáng ngời.
“Bà nội đang làm canh thịt viên!”
Đếm thời gian, quả nhiên đã đến lúc bà nội Ninh làm canh thịt viên trong hai ngày này.
Ở trong trí nhớ từ nhỏ tới giờ của Tiểu Tại Tại.
Mỗi năm vào đầu tháng 5, bà Ninh sẽ bận rộn chuẩn bị làm canh thịt viên.
Bà làm canh thịt viên không phải là ngày hội đặc thù gì cả, cũng không phải vì muốn như thế nào, chỉ là đơn thuần để tưởng niệm một người.
—— con trai cả đã mất tích từ lâu của bà.
Tất cả những thông tin này đều được Tiểu Tại Tại đọc được từ trên mặt của bà nội.
Bé biết người bác đã mất tích cách đây rất lâu của nhà mình thích ăn canh thịt viên, đặc biệt là canh do bà nội tự làm, mỗi lần bà nội đích thân làm, bác cả đều sẽ vui vẻ ăn sạch.
Đáng tiếc trước kia bà Ninh ngại phiền toái, cũng không thích phòng bếp đầy khói dầu, cho nên rất ít khi động thủ làm cho con trai cả làm ăn.
Nhưng và lại không dự đoán được, vào một ngày đầu tháng năm năm đó, con trai cả vừa ra khỏi cửa, đã rốt cuộc không về nhà nữa.
Cho nên từ đó về sau, bà Ninh phải xa cách với người con trai cả từng ấy năm.
Cho nên cũng không biết từ khi nào bắt đầu, có lẽ là xuất phát từ sự áy náy, có lẽ là muốn bồi thường cái gì, và bắt đầu vào giai đoạn này, bắt đầu làm canh thịt viên.
Dù cho là mấy năm trong nhà gian khổ nhất đó, cũng không gián đoạn.
Đáng tiếc, mặc dù mỗi năm bà làm canh thịt viên cũng đều được mọi người trong nhà ăn, lại chưa từng có một viên chân chính được người mà bà hằng đêm nhớ mong ăn.
“Lại đây, cầm cái muỗng này, học động tác của bà.”
Bà Ninh kiên nhẫn dạy cháu gái nên viên như thế nào.
Bà dùng đôi tay sạch sẽ cho vào trong chậu, nắm một nắm thịt xay gọn gàng rồi dùng miệng tay bóp ra một hình quả bóng nhỏ, dùng thìa lắc rồi nhanh chóng cho vào thau nước nóng đã được chuẩn bị trước đó .Cho vào thau nước vo viên thành hình.
“Lúc thả cháu nhở thả cần thận thôi, không để bị nóng đó.” Bà Ninh cẩn thận dặn dò cháu gái.
“Dạ, biết rồi ạ.”
Tiểu Tại Tại gật đầu, sau đó bắt chước động tác của bà mình, và vụng về làm một ra một viên...
Viên hình thù kỳ quái được ra lò.
Bé thò đầu ra ngoài nhìn vào trong chậu nước nóng, nhìn thấy viên thịt đang thăng trầm trong đó, rõ ràng là nhỏ gấp đôi những viên thịt khác xung quanh, còn vô cùng xấu xí.
Trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Cái này để cho ba ba ăn.”
Mẹ sẽ ghét bỏ thịt viên này của bé quá xấu xí không muốn ăn, chỉ có ba ba mới hoàn toàn không ghét bỏ bé, chỉ cần là Tiểu Tại Tại tự làm ba ba đều thích, sau mỗi lần còn kích lệ bé.
Đừng nhìn Tiểu Tại Tại còn nhỏ, nhưng mọi người có thái độ gì đối với mình bé đều biết hết.
Bà Ninh: “……”
Trong lúc nhất thời không biết có nên đồng tình với con trai nhỏ hay không.