Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:40:37
Lượt xem: 30
Ngay sau đó, Ninh gia liền xuất hiện một hình ảnh khá buồn cười.
Chỉ thấy trong tay Tô Hân Nghiên cầm một cái kẹo đường họa hình rồng, giống như củ cà rốt treo trước mặt lừa, thu hút hai con lừa nhỏ háu ăn đi theo và cùng nhau vào nhà.
Phía sau là hai cha con đang sống chết nhịn cười.
“Ha ha ha……”
Ninh Viễn Hàng và con trai chưa kịp vào nhà, liền nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng cười to.
Thanh âm kia, không cần đoán đã biết, khẳng định là bà Ninh.
Đúng như dự đoán của họ, sau khi nhìn thấy hai đứa cháu của mình biến thành những con lừa nhỏ háu ăn cho một người bán đường, bà Ninh đã không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Không có biện pháp, hình ảnh này quá mức khôi hài.
Biết bà nội đang cười bọn họ, Ninh Hiên hậu tri hậu giác mà ý thức được hành vi này của cậu có bao nhiêu ngu xuẩn, trên mặt không nhịn được đỏ ửng, cậu thẹn quá thành giận mà chạy đi.
“Thôi, cái này anh nhường cho em, anh ăn con thỏ kia là được.”
Chạy trốn trước, còn không quên ra vẻ khiêm nhượng, với ý đồ cứu vớt lại chút mặt mũi làm anh trai của mình.
Tiểu Tại Tại mới không chạy đâu.
Mặt mũi lại không thể ăn, không có gì quan trọng bằng kẹo.
Hơn nữa đâu phải hành động ngu xuẩn này của bé có một lần, bé đã quen rồi.
Ninh Hiên đều đã chủ động nhường lại, cuối cùng kẹo đường họa hình rồng đã thuộc Tiểu Tại Tại sở hữu.
Bé vui vui vẻ vẻ quay lại chỗ mẹ nhận lại kẹo đường họa hình rồng, đang định cho lên miệng liếm vài cái, ở đầu lưỡi chưa kịp đụng vào kẹo, thì lại nghĩ, xoay người cầm kẹo đường họa đi tìm anh ba trẻ con.
Ninh Hiên còn đang cầm kẹo họa hình thỏ con ở trong phòng giận dỗi.
Để ý thấy em gái tiến vào, cho rằng bé định khoe khoang, lập tức xoay người không thèm để ý tới nữa, còn ngạo kiều mà hừ một tiếng.
Tỏ vẻ hiện tại tâm tình của bản thân rất không tốt.
Thức thời một chút, nhanh chóng tránh xa ra.
Tiểu Tại Tại còn lâu mới sợ con hổ giấy này.
Bé vòng đến trước mặt Ninh Hiên, giơ kẹo đường họa của mình cho anh xem: “Nè, em chưa ăn qua đâu, cho anh ăn hai miếng trước.”
“Thật?” Ninh Hiên mắt lé nhìn lén em gái, hoài nghi nói: “Em sẽ không nhanh lúc anh cắn kẹo sẽ khóc bù tung bù xoa đi cáo trạng chứ?”
“Mới không, chả nhẽ em là cái loại người như này sao?”
Tiểu Tại Tại không cao hứng khi nhân phẩm của mình đã bị nghi ngờ, bĩu môi thật lâu.
“Anh ăn hay không ăn, không ăn em đổi ý Nha.”
“Ăn!”
Tiện nghi đưa tới cửa mà không chiếm thì chỉ có đồ ngốc!
Ninh Hiên nhanh chóng cúi người cắn một góc đầu rồng, Tiểu Tại Tại cúi đầu nhìn kẹo đường họa hình rồng đã không còn nguyên vẹn, đột nhiên há mồm thật to, đem phần đầu rồng dư lại ăn nốt.
“Anh xem, nó không có đầu.”
“Ha ha ha……”
Hai anh em không thể hiểu được mà bắt đầu nhìn nhau cười, dường như cả hai vừa hoàn thành được một công trình vĩ đại nào đó.
Ai biết bọn họ chỉ là đang chia sẻ kẹo đường họa thôi đâu?
“Con thỏ này anh cũng cho em ăn hai miếng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-277.html.]
Ninh Hiên cảm thấy bản thân làm anh trai phải hào phòng một chút, liền đem kẹo đường họa của bản thân cho em gái ăn cùng.
Tiểu Tại Tại nhẹ nhàng mà cắn một cái miệng và lỗ tai của con thỏ, nhấm nháp một chút, nói: “Hương vị giống nhau.”
Thì ra hai cái kẹo đường họa cũng không có bởi vì hình dạng khác nhau, mà có hương vị khác nhau.
Buổi tối thời điểm người một nhà đoàn tụ ở bên nhau ăn cơm, trò chuyện về kỳ thi giữa kỳ của Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hiên.
Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên là hai bậc phụ huynh, chẳng sợ bản thân có bận rộn thế nào, cũng bắt buộc phải dành thời gian quân tâm đến việc học của con nhỏ.
Đối với thành tích giữa kì của bản thân, Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hiên đều sự tự tin lớn lao.
Trong việc học tập Ninh gia bọn họ, không có ai ngốc cả.
“Có tự tin là chuyện tốt, nhưng nhớ rằng không thể kiêu ngạo tự mãn biết không?” Tô Hân Nghiên rất vui với sự ưu tú của con cái, nhưng vẫn giảng cho hai con về đạo lý khiêm nhường.
“Đã biết.” Ninh Hiên và em gái cùng nhau gật đầu.
“Đúng rồi ba ba mẹ, giáo viên của chúng ta nói, thứ hai tuần sau có cuộc họp phụ huynh, bảo mỗi người phải có một người đi.” Đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ trước khi nghỉ của cô gái, Tiểu Tại Tại lập tức thông báo cho ba mẹ
“Anh cũng vậy.” Ninh Hiên theo sát nói.
Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng liếc nhau, lại song song quay đầu nhìn về phía bọn nhỏ: “Cụ thể thì khi nào cuộc họp phụ huynh sẽ bắt đầu?”
Hỏi về thời gian cụ thể, họ có thể sắp xếp nghỉ học.
Họp phụ huynh nhất định phải đi, ngày thường bọn họ bận về việc việc học và công tác, đã có chút bỏ bê con cái, không thể nay cả một cuộc họp phu huynh cũng bỏ lỡ được.
Nếu thực sự vậy quả thực đã không làm tròn trách nhiệm rồi.
“Thứ hai 7 giờ rưỡi tối.”
Thời gian mở cuộc họp phụ huynh của hai anh em đều giống nhau.
Đây là vì trường học không muốn để các bậc phụ huynh trì hoãn công tác, mà cố ý an bài thời gian.
Nhưng thời gian này đối với Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng mà nói, vẫn bắt buộc phải xin nghỉ, bởi vì bọn họ đều có tiết vào giờ ấy.
Rõ ràng, nhà trường không ngờ rằng vẫn có phụ huynh học sinh chuẩn bị vào đại học.
.
Tuy nhiên, điều này cũng là không thể, họ đã sắp xếp phù hợp với hầu hết mọi người, một số ít các bậc cha mẹ chỉ có thể hy sinh một chút thời gian cho con cái của họ.
Vợ chồng Ninh Viễn Hàng cũng hiểu được điều này, cho nên rất dứt khoát đồng ý: “Được, đến lúc đó đúng giờ ba mẹ sẽ đến.”
“Vậy các con muốn ai đi họp phụ huynh cho mình?”
Bà nội Ninh đang gắp rau cho cô cháu gái chỉ thích ăn thịt, tiện thể tung ra câu hỏi quan trọng nhất này.
Hai bên đều phải đi, tự nhiên chỉ có thể một bên đi một người, như vậy thì ai đi bên này , ai đi bên kia.
“Con muốn mẹ đi!” Ninh Hiên giành nói.
Tư duy của cậu rất đơn giản, mẹ trông rất đẹp, đi cậu có thể diện hơn, ba ba cậu có chút dữ dằn, đi khả năng sẽ dọa bạn học và giáo viên của cậu mất.
(Ninh Viễn Hàng: ...Thằng con mất nết!)
“Vậy con đây muốn ba ba.”
Tiểu Tại Tại không hề vướng bận chuyện ba hay mẹ sẽ đi họp phụ huynh cho bé, bé chỉ cảm thấy ai đến đó cũng vậy thôi, dù sao cũng chỉ được cô giáo khen mà thôi.
Chính là tự tin như vậy!
Tiểu gia hỏa giống một con ngỗng trắng, kiêu ngạo mà dựng thẳng cái cổ dài.
“Được.” Nếu bọn nhỏ đều đã quyết định của bản thân, Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên cũng không có dị nghị gì.