Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 283
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:42:53
Lượt xem: 23
“Đau……” Tiểu Tại Tại nước mắt lưng tròng che lại cái mũi nhỏ đang đau nhức của mình.
Nhìn thấy đứa trẻ đã khóc, trong lòng Cố Hành hoảng hốt, vội ngồi xổm xuống lấy cánh tay nhỏ xíu đang che mũi ra, kiểm tra thương thế trên mặt bé.
Bàn tay che mũi nhỏ được lấy ra, do đó mà cái mũi đỏ ửng cũng lộ diện.
Còn may không chảy m.á.u mũi.
Cố Hành nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn có chút lo lắng, nên nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương lên cẩn thận nhìn xem.
Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn ngẩng đầu nhỏ, tùy ý để chú xa lạ trước mắt nghiêm túc kiểm tra lại cho bé.
Ở trong mắt bé, trên mặt chú xa lạ không ngừng hiện ra những kí tự kim sắc 【 lo lắng 】, 【 đau lòng 】, tất cả đều là cảm xúc quan tâm bé.
Điều này làm bé cảm thấy gần gũi với người đàn ông xa lạ này hơn.
Không phải bởi vì sự quan tâm và ân cần của người chú xa lạ đối với bé, mà là Tiểu Tại Tại phát hiện, người chú trước mắt này lại rất giống ba ba, bé không thể nhìn ra tâm tư của chú ấy, nhiều lắm chỉ có thể trong lúc cảm xúc d.a.o động mãnh liệt, mới có thể đọc ra ngay lúc đó tâm tình mơ hồ của đối phương.
Ví dụ như lúc này.
Nếu không phải lo lắng và đau lòng cho bé, bé cũng không thể dùng đọc Tâm Thuật đọc ra cảm xúc của chú xa lạ trước mắt này.
Cố Hành không yên tâm phải kiểm tra hẳn ba lần cho bé gái này, cho đến khi sự đau đớn trên mũi nhỏ của Tiểu Tại Tại tan đi, anh mới thật xác nhận bản thân không làm bé gái bị tổn thương.
Nhưng có lẽ xuất phát từ trách nghiệm của người lớn, anh vẫn hỏi thêm một câu: “Có cần bác mang con đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Không không không…… Không đi bệnh viện! Không tiêm đâu! Không uống thuốc đâu!”
Vừa nghe đến bệnh viện, sắc mặt Tiểu Tại Tại lập tức bị dọa trắng, vội lắc đầu đến mức khiến cái đầu nhỏ như trống bỏi, bởi vì biên độ động tác quá lớn, cái má phúng phính của bé run nhẹ,
Bộ dáng nhỏ này, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Trong mắt đen nhánh của Cố Hành không nhịn được, có một tia ý cười.
“Tại Tại.” Ninh Viễn Hàng xuống xe chậm một bước, phát hiện con gái nhỏ của mình đang đứng lắc đầu như cái trống bỏi với anh trai, không khỏi lên tiếng gọi .
“Ba ba!”
Vừa nghe thấy thanh âm của ba ba, Tiểu Tại Tại lập tức giống như chạy nạn vội vàng chạy ra sau lưng ba ba, gắt gao mà ôm lấy hai chân anh, trốn rõ kĩ.
Ý đồ rời xa chú đáng sợ định đưa bé đi bệnh viện.
Lúc này, bé đã không cảm thấy chú xa lạ này hiền lành thân cận, ở trong mắt bé, chú có chút giống ba ba này đã biến thành đại ma vương chỉ đứng sau anh hai bé.
Sẽ ăn thịt trẻ con!
Anh còn đặc biệt thích bắt trẻ con đi bệnh viện cho tiêm, khủng bố không?
Nhìn thấy tiểu cô nương nhìn bản thân với ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, Cố Hành có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Vừa mới anh còn cảm thấy đứa nhỏ này còn rất thích mình, như thế nào chỉ trong chớp mắt liền thay đổi bộ dáng?
“A…… A Hành?”
Một nhóm người đang chặn cửa nhà Ninh cho đến khi một giọng phụ nữ già run lên, thành công làm người luôn luôn có bộ dáng tự tin và khí thế áp người như Cố Hành cứng đờ người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-283.html.]
Nói thật, thanh âm này đã không còn trong trẻo dễ nghe như trong trí nhớ của anh nữa, năm tháng đã để lại quá nhiều dấu vết, một tầng lại một tầng.
Nhưng anh vẫn như cũ có thể ngay lập tức nhận ra chủ nhân của thanh âm này.
Thân hình cao lớn giống như đang bị tua chậm lại từng chút một, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc đến động lòng người khi lọt vào tầm mắt, khiến bà nội Ninh sụp đổ trong phút chốc.
“Con của tôi a ——!”
Bà lấy tốc độ không phù hợp của một bà lão 60 tuổi, chạy như bay tiến lên ôm gắt gao lấy thân thể cao to kia, nháy mắt lão lệ tung hoành, lớn tiếng kêu khóc: “Con đi đâu vậy, mẹ tìm con…… Tìm con đã lâu rồi!”
“Mẹ……”
Cổ họng Cố Hành cũng nghẹn ngào, nghẹn hồi lâu, rốt cuộc mới có thể nói lên từ đã đè nén ở trong lòng bao lâu nay.
Hai người mẹ con xa cách nhau vài thập niên, lại một lần nữa ôm nhau, thế nhưng tất cả đều không thể kìm được nước mắt.
Người bên cạnh thấy một màn như vậy, cũng nhịn không được hốc mắt đã bắt đầu ươn ướt.
Tiểu Tại Tại còn không hiểu mấy cảm xúc phức tạp của người lớn, bé ngơ ngác mà đứng ở sau lưng ba ba, dò cái đầu nhỏ ra, nhìn chú xa lạ và bà nội đang ôm nhau khóc lớn, có chút không rõ tình huống bây giờ.
“Ba ba, chú kia, còn có cả bà nội vì lại khóc vậy?”
Ống quần bị con gái nhẹ nhàng kéo xuống, Ninh Viễn Hàng duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của bé, tiếng hơi khàn khàn: “Bọn họ chỉ đang rất vui.”
“Vui sao?” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu.
Vui không nên cười sao? Vì sao lại khóc?
Không đợi bé tiếp tục hỏi, ba ba bé dường như bé định hỏi cái gì, nói với bé thế này “Chờ sau khi Tại Tại lớn lên sẽ hiểu.”
Bỏ đi, lại là những lời này.
Tiểu Tại Tại bĩu môi.
Bé đã phát hiện, có vài người lớn lười giải thích với mấy bé, đều thích dùng câu này lừa dối bạn họ.
Mục đích chỉ là vì để trẻ con không làm phiền nữa.
Tuy rằng không hiểu vì sao bà nội lại ôm chú xa lạ khóc, nhưng Tiểu Tại Tại lại có thể hiển giờ khắc này bé không nên đi quấy rầy bà nội, cho nên bé đã ngoan ngoãn đi theo ba ba mình, nhìn cảnh mẫu từ đoàn tụ.
Nói trở về, ơ anh ba bé đâu rồi?
Tiểu Tại Tại đưa mắt nhìn quanh, kết quả nhìn thấy một sinh vật mắc kẹt bên cạnh cánh cổng sắt.
Tiểu gia hỏa ngốc nghếch vẫn loay hoay chưa biết mình làm thế nào để thoát ra, nửa người bị kẹt vào lan can cổng sắt không qua khỏi.
Lại một lần nữa kéo kéo ống quần ba ba, vẻ mặt Tiểu Tại Tại vô biểu tình mà đi phía trước chỉ tay: “Ba ba, chúng ta không cần đi cứu anh ba sao?”
Được con gái nhắc nhở, Ninh Viễn Hàng đồng dạng cũng phát hiện quẫn cảnh của con thứ ba: “……”
Đứa trẻ ngu như vậy có lẽ không phải con anh đâu nhỉ?
Tuy rằng vạn phần ghét bỏ, nhưng Ninh Viễn Hàng cuối cùng vẫn phải nhận mệnh đi, trực tiếp tay không bẻ cong thanh sắt, cứu thằng ba ngu xuẩn kia ra.
Tiểu Tại Tại vừa lại đây hỗ trợ “Hây dô hự dô……” nổ lực lôi anh ba ra.
“Hô, được cứu rồi!”