Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 285
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:43:32
Lượt xem: 33
“Đây là con gái út của em trai con, năm nay tám tuổi, tên là Ninh Tại Tại. Tại Tại tới đây nào, đây là bác cả của con, chào bác cả đi.”
Bà Ninh nắm tay Tiểu Tại Tại đang đứng bên cạnh ba ba, để bé đi đến trước mặt Cố Hành chào.
Tiểu Tại Tại còn nhớ rõ vừa rồi Cố Hành muốn đưa bé đi bệnh viện, đối với anh có chút sợ hãi, giọng chào cũng có chút run run.
“Chào bác cả ạ.”
Tiểu cô nương trông tinh xảo đáng yêu, tiểu nãi âm cũng mềm như bông, lại còn là bé con nhà mình, vừa nghe thấy câu chào này, Cố Hành tâm trực tiếp bị mềm hoá.
“Ai, bé con nhỏ thật ngoan.”
Cố Hành nói tiếng Trung khẩu âm giống nhau như đúc với bà Ninh, hoặc là nói hai mẹ con nói cùng một tiếng địa phương, cho nên khi anh đọc "Tại Tại" thành "bé con".( Tại :在 /Zai/; bé con: 崽 /Zǎi/ )
Bình thường Tiểu Tại Tại đã nghe thành thói quen, dù sao đều kêu bé là được rồi.
Lần đầu tiên gặp mặt tiểu bối, vẫn nên có quà gặp mặt.
Nhưng thời điểm Cố Hành tới không dự đoán được sẽ gặp lại con gái của em trai, lục soát khắp toàn thân, cũng chỉ có thể lấy một khối ngọc bài phúc tự trên cổ ra.
Đây có lẽ là món quà thích hợp nhất để đưa cho tiểu cô nương.
Anh không chút do dự lấy khối ngọc bài xuống, đeo lên trên cổ Tiểu Tại Tại: “Khối ngọc là là quà gặp mặt bác cả tặng cho bé con, bé con có thích hay không?”
Khối ngọc bài phúc tự này có chất lượng trong suốt và chạm khắc tinh xảo, màu sắc không phải là màu xanh lục bảo thông thường mà là màu xanh lam của bầu trời, là loại ngọc bích màu xanh lam rất quý và hiếm.
Kết quả một khối ngọc bài như vậy, liền bị Cố Hành tùy ý tặng cho cháu gái nhỏ.
Khối ngọc bài binh đẹp như vậy, Tiểu Tại Tại tự nhiên rất thích.
Nhưng bé còn nhớ rõ lời ba mẹ dạy dỗ, không được tùy ý lấy đồ vật của người khác, chỉ có thể quay đầu, đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng về phiá ba mẹ.
Vợ chồng Ninh Viễn Hàng còn chưa kịp đáp lại, bà Ninh đã trực tiếp chắn lên, cười vui vẻ nói với cháu gái nhỏ: “Nhận lấy đi, đây là một chút tâm ý bác cả tặng cho bé con, bé con nhận quà rồi nên nói gì?”
“Cháu rất thích món quà này, cảm ơn bác cả ạ.”
Tiểu Tại Tại hiểu ngầm, lập tức ngọt ngào cười cảm ơn với Cố Hành, còn không tự giác được nhích lại gần hơn với người bác cả mới quen này, hoàn toàn quên mất trước đó chính mình còn sợ hãi đối phương như thế nào.
Trong lòng n.g.ự.c đột nhiên xuất hiện một vật mềm như bông, còn mang theo mùi sữa ngọt ngào, Cố Hành theo bản năng mà duỗi tay ôm lấy, hai tay dùng một chút lực, Tiểu Tại Tại đã ngồi hẳn lên đùi bác cả.
Bé đã quá quen được trưởng bối ôm, nhưng Cố Hành lại là lần đầu tiên ôm trẻ con, động tác có chút cứng đờ vụng về.
Thấy thế, Tiểu Tại Tại dứt khoát theo thói quen điều chỉnh một tư thế quen thuộc, ngồi ở trong ngực bác cả, thưởng thức ngón tay của anh.
Tay của bác cả và tay của ba ba không giống nhau.
Tay của ba ba hàng năm gian khổ huấn luyện lưu lại vết chai dày, mà tay của bác cả khả năng được bảo dưỡng khá tốt, một cái kén đều nhìn không thấy, nhưng khi sờ lên vẫn có chút thô ráp, rất ấm và rất lớn.
So với hai bàn tay non mềm của Tiểu Tại Tại còn lớn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-285.html.]
“Chào bác cả ạ.”
Kế sau em gái, Ninh Hiên cũng bị bà nội đẩy đến trước mặt bác cả.
Cậu đối với người đại bá này có trăm triệu điểm sợ hãi, không chỉ có bởi vì trên người đối phương có cổ uy thế kia, mà là……
Không ai đã nói với cậu rằng, sao bác cả lại giống anh hai đến vậy a a a !
Xác thật, Ninh Hàng giống ông nội là chuyện mà ai cũng biết, mà Cố Hành cũng lớn lên giống ba ba, hai người với hai bối phận khác nhau cùng giống một người, tất nhiên là phải giống nhau rồi?
Điểm này Tiểu Tại Tại thật ra đã sớm phát hiện.
Nhưng bé chỉ sợ anh hai khi kiểm tra bài tập về nhà và lúc giao thôi, thời điểm khác bé vẫn là rất thích anh hai bé, cho nên cũng không sợ hãi bác cả.
Nhưng Ninh Hiên không giống vậy a!
Hiện tại cậu nơm nớp lo sợ, sợ người bác cả tiện nghi này đột nhiên nói một câu: “Đã làm xong bài tập chưa?”
Vậy khả năng cậu sẽ bị dọa nhảy dựng lên mất.
Còn may, bác cả rất hòa ái, ít nhất bây giờ bác ấy luôn có bộ dáng tốt bụng.
Bác ấy còn tặng cậu một cái đồng hồ nạm kim cương, đây là chiếc đồng hồ bác ấy lấy trên tay xuống.
Ninh Hiên đã lớn hơn, hiểu được giá trị của chiếc đồng hồ này, có chút không muốn nhận, vì vậy không thể không chuyển ánh mắt cầu cứu về phía ba mẹ.
Ninh Viễn Hàng bất đắc dĩ gật đầu.
Con gái đã nhận khối ngọc bài quý như vậy rồi, nếu bây giờ không cho con trai nhận, cũng không thể nào nói nổi.
Hơn nữa mẹ và anh trai còn đang nhìn anh như hổ rình mồi, chỉ sợ anh mà dám phản đối, con trai cũng không dám thu lễ.
Thời buổi này, chưa thấy ai tặng quà có giá trị lớn như vậy đâu.
“Lúc này mới ngoan.” Thấy cháu trai nhỏ đã nhận lấy quà gặp mặt, Cố Hành vừa lòng gật gật đầu.
Ánh mắt anh chuyển hướng về người người phụ nữ trẻ tuổi ngồi cạnh em trai, biết đây là em dâu.
Nhưng anh cũng không thể lấy vật phẩm tư nhân tặng cho em dâu, nghĩ nghĩ, anh dứt khoát lấy ra bóp da ra, rút ra một xấp tiền lớn, đưa tới trước mặt Tô Hân Nghiên.
“Trước kia thời điểm em dâu và Viễn Hàng kết hôn anh cũng không ở đó, không có quà, lúc này gặp được, cái này coi như bổ sung.”
Tô Hân Nghiên không nghĩ tới bản thân cũng có quà, sửng sốt sau vội vàng cự tuyệt, nhưng không chịu nổi cường thế của anh cả, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Này thật dày một chồng, ước chừng có nàng hai cái bàn tay hợp nhau tới kia
Cái chồng dày này dày bằng hai lòng bàn tay của cô với nhau, mà mỗi tờ đều là một đồng đại đoàn kết, ít nhất cũng phải một nghìn đồng.
Cầm này số tiền này, Tô Hân Nghiên đều hoài nghi, kỳ thật anh cả tới nhà bọn họ nhận thân chỉ là thuận tiện, mục đích chân chính là Tán Tài Đồng Tử.
Đương nhiên, thời buổi này chỉ nói vui đùa.