Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 290

Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:45:07
Lượt xem: 28

Nghĩ rằng lần đầu tiên anh cả không thể làm được nước chấm, anh đã đặt nước sốt đã chuẩn bị sẵn cho vợ trước chỗ cô thường ngồi, lại lấy một chiếc bát nhỏ rồi chấm một ít sốt thịt và sốt nấm do anh làm. vợ vào đó. Thêm một ít nước tương và dầu mè, và đưa cho Cố Hành.

“Thử xem, xem xem nó có hợp với khẩu vị của anh không.”

Cố Hành có thể ăn cay được, nhưng độ cay không cao, vì vậy nước sốt mà Ninh Viễn Hàng chuẩn bị cho anh trai chủ yếu là mặn và không quá cay.

“Cảm ơn.” Cố Hành tiếp nhận cái bát nhỏ, dùng một chiếc đũa sạch chấm vào nếm thử, cảm giác cũng không tệ lắm, liền gật gật đầu: “Ăn ngon.”

Ở nước ngoài một thời gian dài, anh cũng đã có được khí chất mà một số người nước ngoài thích bộc lộ trực tiếp, sẽ không che giấu cảm xúc của mình mà sẽ trực tiếp bày tỏ với người thân của mình.

Đương nhiên, người có thể để anh bộc lộ trực tiếp chỉ giới hạn trong gia đình.

“Thích là tốt.”

Ninh Viễn Hàng ra hiệu cho anh trai lấy nước chấm đến bàn ăn rồi ngồi xuống, sau đó anh tiếp tục chuẩn bị nước chấm cho con gái mình.

Tiểu Tại Tại không thể ăn cay.

Không phải là bé không thích ăn, mà là người lớn không cho, cho nên nước chấm của bé chỉ có thể cho tương mè và tương đậu phộng, còn bỏ thêm chút mè trắng.

Ăn lên rất thơm, nhưng không cay.

Sau khi rửa tay xong bé không có gì bất ngờ xảy ra khi nhìn vào bát nước chấm của bản thân không có một chút hồng nào, nhìn đã không có hứng muốn ăn, không khỏi bĩu môi, đem đôi mắt nhỏ mơ ước ngắm nhìn vào bát nước chấm của anh cả.

Anh ba và bé đều chung một cái đãi ngộ, hai anh em ở trong mắt người lớn đều là tiểu hài tử, không có gì khác nhau.

Khẩu vị của anh hai thanh đạm, không thích ăn cay.

Chỉ có anh cả, có thể giống như người lớn không kiêng nể gì mà ăn, khiến Tiểu Tại Tại thèm đến mức nước miếng chảy ròng.

Ánh mắt lén lút này của em gái đã quá quen thuộc, Ninh Hàn không khỏi cảnh giác mà duỗi tay che lại bát nhỏ của bản thân: “Không được ăn vụng!”

“Em không có nha.”

Tiểu Tại Tại chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

Nhưng đã bị em gái lừa gạt nhiều lần, Ninh Hàn cũng không tín nhiệm tên này, anh chuyển cái bát đến chỗ khác xa hơn, đặt ở nơi mà tay ngắn nhỏ của Tiểu Tại Tại với không tới.

Tiểu Tại Tại phồng má: “…… Hừ!”

Anh cả hư, dỗi!

“Ha ha ha……”

Màn tương tác thú vị giữa các anh chị em rơi vào mắt người lớn, nó chỉ là một trò hài nho nhỏ, và nó không có tác dụng gì ngoài việc chọc cười.

“Ăn đi.”

Bà Ninh là người động đũa đầu tiên, mọi người bắt đầu sôi nổi cầm lấy chiếc đũa gắp phần đồ ăn mình thích cho vào nồi lẩu.

Cách ăn lẩu cũng rất đơn giản, mặc dù Cố Hành ngay từ đầu chưa từng ăn lẩu, sau lại nhìn người khác ăn cũng học xong.

Nói thật, hương vị không tồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-290.html.]

Quan trọng hơn, không khí gia đình quây quần bên nhau trong bữa tối sum họp mới làm cho con người cảm thấy ngon hơn

Ăn ăn, bà Ninh đột nhiên đề nghị: “Chúng ta tìm một thời gian nào đó, chụp một bức ảnh gia đình đi.”

Con trai lớn đã trở lại, các thành viên trong gia đình của đã đầy đủ, cũng nên chụp một bức ảnh gia đình.

“Mẹ thích là được rồi.” Cố Hành không có dị nghị gì.

Thị thực(*) của anh ấy vẫn có thể ở trong nước có thời hạn, tranh thủ thời gian này, anh ấy muốn đi cùng mẹ và thực hiện mong muốn của bà.

(*): là cái giấy tờ có thể để người có quốc tịch là nước ngoài có thể đến Trung Quốc vào thập niên 70-80.

Cố Hành nghĩ như vậy, trong lòng lại bắt đầu tính toán nên làm như thế nào để có thể thay đổi quốc tịch.

Trước kia việc lấy quốc tịch ở nước ngoài cũng là xuất phát từ việc sinh tồn bất đắc dĩ, lúc này đã trở lại, anh cũng không thể cả nhà chỉ có mỗi anh với danh là người nước ngoài đi?

“Viễn Hàng, Hân Nghiên, các con thấy thế nào?” Bà Ninh quay đầu dò hỏi con trai nhỏ và con dâu nhỏ.

“Chúng ta cũng không có ý kiến gì, mẹ hỏi bọn nhỏ đi.”

Các con đều đã lớn, từng người có chủ kiến và ý tưởng của bản thân, Tô Hân Nghiên sẽ không thay các con làm chủ.

“Có thể.”

Ngoài dự đoán, người thứ nhất đáp ứng cư nhiên là Ninh Hàng.

Thật ra Ninh Hàng chỉ không muốn vì một chuyện chụp hay không chụp một bức ảnh mà phải tranh cãi mất nhiều thời gian mà thôi, có thời gian lo mấy chuyện vụn vặt này, còn không bằng lấy thời gian đi kiểm tra hai tên lười kia đâu.

Nghĩ đến việc này, anh nghiêng đầu nhắc nhở nói: “Cơm nước xong tới thư phòng một chuyến.”

Tuy rằng không nói rõ là tên của ai, nhưng Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên đều biết đại ma vương đang chỉ rõ bọn họ.

Hai người không khỏi đồng thời cứng đờ, ngay sau đó ủ rũ cụp đuôi mà nói: “Biết rồi.”

Tâm tình không tốt, cảm giác thịt trong miệng đều không ngon.

Tiểu Tại Tại nhai nhai lát thịt trong miệng, sau khi nuốt vào, cư nhiên lại phá lệ gặp một miếng rau cho vào miệng.

Hành động này khiến cho Tô Hân Nghiên kinh ngạc cùng ngỡ ngàng.

Con gái nhà mình đổi tính rồi sao?

Sự thật chứng minh, không tồn tại.

Tiểu Tại Tại ăn rau xong mặt mày nhăn nhó lập tức lại đi ăn thịt, cô còn tự hỏi có phải mình vừa mới bị choáng váng, vậy mà ban nãy bản thân phát rò đi ăn rau!

Sau khi ăn xong, Cố Hành lấy ra quà gặp mặt cho hai đứa cháu trai lớn.

Lúc trước anh không ngờ nên tặng quà có chút vội vàng, bây giờ mới có thời gian chuẩn bị, chắc hẳn anh đã đến cẩn thận hơn lần trước.

Thấy bác cả có quà gặp mặt, Ninh Hàng kinh ngạc mà hơi hơi trợn to mắt.

Loại vẻ mặt này, rất khó để có thể xuất hiện trên mặt anh, nhưng việc này cũng đã thể hiện, phần quà này của bác cả, đúng là chạm đến tâm anh.

Loading...