Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 295
Cập nhật lúc: 2024-10-13 10:03:26
Lượt xem: 32
Như thế nào……
Sao người tới đón bé, từ ba ba biến thành bác cả vậy?
Hơn nữa không phải bác cả nên ở nước ngoài sao?
Trở về từ khi nào vậy?
Sau khi được bác cả bế lên, Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn mà duỗi tay ôm lấy cổ của anh, tùy ý để anh bế mình lên xe.
Chờ sau khi cửa xe đóng lại, bé mới gấp không chờ nổi hỏi: “Bác cả, sao bác lại ở đây ạ, ba ba của cháu đâu?”
“Công việc của ba ba cháu đột nhiên có việc, không thể lại đây đón Tại Tại, nên đã nhờ bác đến đây.” Cố Hành đặt cháu gái nhỏ lên ghế bên cạnh và kéo dây an toàn ở ghế sau để thắt cho cô bé.
Đồng thời cũng cho quay lại thắt dây an toàn cho bản thân.
Nếu đã định dạy cho trẻ con về kiến thức an toàn, trước tiên phải làm gương tốt
“Bé con về sau nếu ngồi ô tô đều phải thắt dây an toàn biết không?”
“Dạ.” Tiểu Tại Tại gật gật đầu, hiện tại bé cũng không quan tâm đến chuyện đai an toàn, chỉ quan tâm vì sao ba ba lại nuốt lời không tới đón bé tan học.
Tức giận, thật ra bé không tức giận, bởi vì bé biết ba ba là một người biết giữ lời hứa, nếu thật sự làm ba ba không thể tới đón bé tan học, vậy chắc chắn là một chuyện lớn.
Từ nhỏ, Tiểu Tại Tại đã hiểu được một đạo lý.
Khi ba ba đang làm việc không thể bị quấy rầy.
Cho nên so với việc tức giận hoặc thất vọng, bé càng lo lắng cho an nguy của ba ba hơn.
“Ba ba cháu không có việc gì nhỉ?”
Bé lo lắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bác cả, vì sợ sẽ bỏ sót một chút tin tức nhỏ nhất.
Hồi trước chuyện Ninh Viễn Hàng thiếu chút nữa bỏ mạng trọng thương ở trong quân đội, rốt cuộc vẫn khiến Tiểu Tại Tại để lại bóng ma trong lòng.
Thấy cháu gái lo lắng thành như vậy, Cố Hành vội an ủi bé: “Không có việc gì, kia chỉ là một chuyện nhỉ, ba ba của bé con có thể xử lý tốt.”
Nói đến những lời này, tâm trạng của anh cũng không d.a.o động quá nhiều, nên đương nhiên, Tiểu Tại Tại không nhìn ra được gì.
Bé quên mất.
Bác cả với ba ba bé giống nhau, là người mà đọc tâm thuật của bé không thể nhìn rõ tâm tư được.
Rũ mắt xuống, Tiểu Tại Tại quơ quơ gót chân nhỏ trên không, cảm xúc đượm buồn mà à một tiếng.
Bé không biết, dáng vẻ này của bé, không chỉ không làm người ta yên tâm, ngược lại càng thêm đau lòng.
Cố Hành trầm tư một lát, đột nhiên nói: “Bé con muốn cùng bác cả đi xem công trình công ty của bác không?”
Tiểu Tại Tại ngẩng đầu lên: “Công trình công ty là gì ạ?”
Trẻ con không hiểu đây là gì.
“Chính là một công trình chưa hoàn thiện xong, trong tương lai nó sẽ là một công trình lớn.”
Dứt lời, Cố Hành đột nhiên ý thức được cô bé khả năng sẽ không thích đi nơi vừa ồn ào lại đầy cát bụi như thế này, lại sửa lời nói: “Bằng không chúng ta đi Cung Tiêu Xã đi, bác cả mua kẹo cho Tại Tại nha? Hoặc là đi đến nhà bác cả?Trong nhà bác có cái một tiểu nhạc viên, bên trong có thang trượt cùng xích đu, có thể cho cháu chơi.”
“Tiểu nhạc viên!” Mắt Tiểu Tại Tại sáng rực lên, lập tức liền cảm thấy hứng thú nói: “Cháu muốn đi chơi.”
Đồng thời bé còn có chú tâm tư nhỏ, nếu ba ba có thể nhờ bác cả tới đón bé, như vậy nếu bé ở bên người bác cả, có phải bé sẽ sớm được nhìn thấy ba ba không?
Cũng không biết logic này được sinh ra như thế nào, dù sao Tiểu Tại Tại vẫn kiên định cho là như vậy.
Thấy cảm xúc của cô cháu gái tốt hơn, Cố Hành âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó đạm thanh phân phó trợ lý: “Trở về.”
“Dạ.” trợ lý tiên sinh khởi động xe, lại không trực tiếp chở hai bác cháu nhà Boss về nhà Boss, mà là đi Cung Tiêu Xã trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-295.html.]
Làm một người cấp dưới đủ tư cách, không cần phải hỏi thật kĩ Boss muốn gì, trực tiếp hiểu và đi là được.
(Thế $ lương mới cao....)
Quả nhiên, thấy xe ngừng ở trước cửa Cung Tiêu Xã, Cố Hành không hề trợ lý cái gì, ngược lại cúi đầu ôn nhu dỗ dành cô cháu gái: “Chúng ta đi mua kẹo trước được không?”
“Bác cả cũng muốn ăn kẹo sao?”
Tiểu Tại Tại tưởng bác cả bé muốn ăn kẹo.
Cố Hành: “…… Ừm.”
Trên thực tế, anh không có cảm giác gì với đồ ngọt, nếu không khi anh trở về, anh đã không quên mang kẹo cho đứa cháu gái nhỏ của mình.
Nhưng Tiểu Tại Tại lại không thể nhìn thấu tâm tư của bác cả, cho nên liền cho rằng anh giống như ba ba và bà nội đều thích ăn kẹo, nên rất ngoan mà nắm bàn tay to của bác cả, quen cửa quen nẻo đi vào Cung Tiêu Xã đến trước quầy bán kẹo chọn loại.
“Bác cả muốn ăn loại kẹo nào ạ?”
Bởi vì không xác định được khẩu vị của bác cả, cho nên Tiểu Tại Tại còn quay đầu hỏi một câu.
Cố Hành: “…… Đều được.”
Sao tự nhiên lại cảm giác chỗ nào không thích hợp nhỉ?
Nghĩ vậy, anh nhìn lên và thấy ánh mắt kỳ lạ trong ánh mắt của nhân viên tiêu thụ, cuối cùng cũng có phản ứng.
Hình như mình với cháu gái đang đổi vai cho nhau!
Không nhịn được, tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng tràn ra.
Có lẽ người khác gặp phải tình huống này sẽ cảm thấy cho chút quẫn bách, hận không thể đội quần, nhưng là Cố Hành lại không cảm thấy như vậy, anh chỉ cảm thấy cô cháu gái nhỏ thật đáng yêu, sao lại làm người ta yêu thích đến thế chứ?
Không ý thức được bác cả đang cười mình, Tiểu Tại Tại lại đang rất nghiêm túc chuyên chú chọn kẹo, chọn tới chọn đi, cuối cùng vẫn là chọn hai loại kẹo là kẹo sữa thỏ trắng và kẹo trái cây.
Bé cảm thấy này hai lại này là hai loại tốt nhất .
“Muốn cái này sao?” Cố Hành thấy cháu gái nhỏ chọn xong, nên hỏi bé.
“Dạ dạ.” Tiểu Tại Tại gật gật đầu, ngay sau đó một bên từ cặp sách lấy tiền một bên nói: “Chị ơi, nhờ chị gói cho em kẹo sữa thỏ trắng và kẹo trái cây có nhân này, mỗi loại lấy cho em hai cân năm, cảm ơn chị nha.”
Động tác mua kẹo này quá điêu luyện.
Còn may Cố Hành phản ứng kịp thời, cản lại động tác trả tiền của cô cháu gái nhỏ, bằng không thật sự biến thành cảnh trẻ con đi mua kẹo cho người lớn.
Anh dở khóc dở cười mà lấy ví của mình ra, thanh toán tiền kẹo, lại dò hỏi cháu gái nhỏ: “Còn có cái gì muốn sao? Bác cả đều cho bé con.”
“Không ạ.” Tiểu Tại Tại lắc đầu.
Mấy thứ đó trong nhà đều có, nên bé cũng không cần.
“Đây, nhóc, cầm lấy.” Tiêu thụ viên nhanh chóng gói xong kẹo, rất có ánh mắt mà trực tiếp mà đưa cho Tiểu Tại Tại.
“Cảm ơn chị.”
Tiểu Tại Tại hai tay cầm lấy túi kẹo, trực tiếp lấy ra hai cái, chỉ là kẹo bơ cứng và kẹo hoa quả, nhét vào tay Cố Hành: "Bác ăn đi."
“Cảm ơn bé con.”
Không cự tuyệt ý tốt của cô cháu gái nhỏ, Cố Hành nhận kẹo, thuận tay cho vào trong túi áo, sau đó khom lưng dắt tay nhỏ của bé, đưa bé đi ra ngoài.
“Đi thôi, không phải muốn đi tiểu nhạc viên chơi sao?”
“Tiểu nhạc viên!”
Vừa nghe thấy tiểu nhạc viên mà bản thân tâm tâm niệm niệm từ nãy tới giờ, Tiểu Tại Tại lập tức hưng phấn tăng tốc bước chân, gấp không chờ nổi mà vọt tới đằng trước Cố Hành, lôi tay cuả anh để anh bước nhanh hơn.
“Chậm một chút, đừng chạy, cẩn thận không té ngã đấy.”
Rõ ràng cũng chưa từng làm ba, cũng đã bắt đầu trải nghiệm sự lo lắng khi làm ba, vẻ mặt Cố Hành nhọc lòng mà dặn dò cô cháu gái nhỏ.