Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 298
Cập nhật lúc: 2024-10-13 10:04:23
Lượt xem: 23
Tô Hân Nghiên rón ra rón rén trở lại trong phòng, còn chưa kịp bò lên trên giường, đột nhiên bị một tên đàn ông xoay người ôm vào lòng.
Cô sợ tới mức hét lên một tiếng nhỏ, ngay sau đó thẹn quá hóa giận cho anh một cái móng vuốt: “Muốn c.h.ế.t à, làm em sợ muốn chết.”
Trong phòng tối lửa tắt đèn, cái gì cũng đều không thấy rõ lắm, vừa rồi thiếu chút nữa cô còn tưởng bản thân vừa bị tang thi tập kích chứ.
Bỏ đi, đều do cô kiếp trước xem nhiều phim kinh dị quá.
“Cho tiền?” Ninh Viễn Hàng kéo chăn tới, bao bọc lấy cô vợ nhỏ nhà mình, để cô đỡ bị lạnh.
“Sao anh biết em cho tiền?”
Tô Hân Nghiên ngẫm nghĩ cô không tiết lộ tin tức gì cho chồng, tại sao giờ lại lộ tin tức này?
“Em đừng quên trước kia anh làm nghề gì.”
Ninh Viễn Hàng thấy vẻ mặt vợ nghĩ trăm lần cũng không ra, liền tốt bụng nhắc nhở cô một câu.
Được rồi.
Thật ra Tô Hân Nghiên cũng không trông cậy vào mấy động tác nhỏ kia của cô có thể giấu được chồng, vậy nên bây giờ cô bắt đầu trả đũa.
“Nếu không phải anh cái tên lão cũ kì kiến trì chỏ cho con trai hai trăm đồng, thì làm sao em phải như trộm, nửa đêm nửa hôm trộm đi cho tiền con trai chứ?”
Hiểu rằng là cô đau lòng cho con trai, không biết còn tưởng rằng cô là trộm đâu!
Kết quả tên trộm này ngược lại cho con trai nhà này 500 đồng.
Ninh Viễn Hàng bị vợ chỉ trích đến mức vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tại Tiểu Hàn chỉ bảo là lấy 200 đồng, anh cho đủ số lượng, sao bây giờ lại thành anh sai rồi?”
Nếu con trai muốn lấy nhiều hơn, anh tự nhiên cũng sẽ cho nhiều hơn.
Nhưng nếu thằng bé không mở miệng, anh chỉ có thể cam chịu đưa vậy.
Bị cái tên thẳng nam là chồng mình này lên tiếng làm cho nghẹn họng, Tô Hân Nghiên dứt khoát xoay người sang chỗ khác ngủ, không để ý tới anh nữa.
Sờ sờ cái mũi, Ninh Viễn Hàng biết bản thân đã chọc cho vợ tức, nên lấy lòng mà duỗi tay, ôm cô vợ nhỏ vào trong ngực, tiến đến bên tai cô nhỏ giọng xin lỗi.
Tô Hân Nghiên ngay từ đầu còn hơi hơi giãy giụa một chút, sau đó bị dụ dỗ nên thái độ đã mềm hơn.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-298.html.]
Ninh Hàn vào ngày thứ ba sau khi Tiểu Tại Tại kết thúc kì thi cuối kì đã lên xe lửa đi rồi.
Mà đám người Tiểu Tại Tại cũng ở thu thập hành lý, tính toán theo bà nội và bác cả về Trần gia thôn tế bái ông Ninh.
Bởi vì trong nhà bên xưởng máy móc kia nhà còn có quần áo, hơn nữa thời gian Cố Hành ở lại không nhiều lắm, bọn họ cũng không định trở về lâu, cho nên hành lý hết thảy đều được giản lược.
Tiểu Tại Tại chỉ mang theo một bộ để tắm rửa, cùng một ít vật nhỏ vụn vặt mà thôi.
Thêm vào một chiếc ba lô nhỏ, thậm chí không phải một chiếc vali.
Những người khác cũng giống như bé đơn giản hóa mọi hành lý.
Mỗi người đều có một chiếc túi, và sau đó dưới sự sắp xếp của trợ lý tiên sinh, từng nhóm ngồi lên xe đi ra sân bay.
Đúng vậy, lần này về nhà bọn họ định ngồi máy bay trở về.
Trấn trên của Trần gia thôn không có sân bay, nhưng là thành phố thì có, từ thủ đô ngồi máy bay đến thành phố, sau đó đổi xe đi về trấn trên, thời gian đi về không mất nhiều hơn một ngày, so với việc ngồi xe lửa thì ngắn và thoải mái hơn nhiều.
Không chỉ có Cố Hành không muốn để mẹ và cháu trai, cháu gái nhỏ phải chịu khổ sợ khi ngồi xe lửa, ngay cả Ninh Viễn Hàng lần này cũng muốn như vậy.
Suy cho cùng, kỳ nghỉ của anh có hạn, đi xe lửa đi lại vừa tốn thời gian vừa làm chậm trễ mọi việc, thà đi máy bay sẽ tiện lợi và tiết kiệm chi phí hơn.
Nhà máy cũng vội vàng đợi anh trở về, cho nên sau khi hai bên bàn bạc với nhau qua điện thoại, bên kia đồng ý chi trả tiền vé máy bay, Ninh Viễn Hàng cứ yên tâm cùng với nhân viên của họ trở về.
“Bác cả, máy bay không có lông chim, sao nó có thể bay lên được vậy ạ?”
Tiểu Tại Tại được bác cả nắm tay, xếp hàng chờ vượt qua vòng kiểm tra an ninh, có lẽ quá trình chờ đợi hơi nhàm chán, bé bắt đầu sử dụng một vạn câu hỏi vì sao định làm khó bác cả mình.
“Máy bay sử dụng nhiên liệu chứ không sử dụng lông vũ.” Cố Hành kiên nhẫn giải thích cho cô cháu gái nhỏ của mình.
"Nhiên liệu là gì vậy ạ?"
“Thời điểm bà nội bé con nấu cơm đốt để cho cơm chín, đó chính là nhiên liệu.”
"Sau đó máy bay bay như thế nào vậy ạ?"
"Đầu tiên chạy lấy đà, sau đó sử dụng sức mạnh tăng lên do tốc độ cao mang lại để cất cánh."
"Chúng ta sẽ bay lên cao bao nhiêu thế ạ?"
Có lẽ là mấy ngàn mét , cụ thể là bao nhiêu thì bác cả cũng không biết.”