Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 313
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:56:52
Lượt xem: 20
Tại Tại hoàn toàn không biết bản thân sắp trở thành một tiểu phú bà, còn ngậm cái thìa, nhìn anh cả và ba mẹ đang thảo luận xem nên mua miếng đất nào.
Có thể do con trai cả gợi lên hứng thú.
Tô Hân Nghiên sau khi muốn tài trợ lại bị cự tuyệt, ngược lại cũng thương lượng với chồng, muốn mua thêm nhà hoặc đất cho gia đình.
Lý do cũng rất đơn giản và đầy đủ, trong nhà có nhiều con cái, nếu không nhanh chóng chuẩn bị nhà ở cho bọn nhỏ, đợi sau khi các con kết hôn thì làm sao?
Mọi người không thể chen chúc trong Tiểu Dương lâu nhỏ này được?
Vậy thì quá ồn ào rồi, hơn nữa sau khi kết hôn khẳng định bọn nhỏ sẽ sinh con, đến lúc đó chung sống nhiều người sẽ luôn có những cuộc va chạm chắc chắn sẽ xảy ra vô số rắc rối.
Cuộc sống đó, theo như Tô Hân Nghiên nói: “Không bằng lúc đó mẹ mua một căn nhà nhỏ ra sống một mình còn hơn.”
Ninh Viễn Hàng cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy vợ nói cũng có đạo lý.
Nguyên nhân chủ yếu là do con cái sẽ lớn, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với những vấn đề này, việc nghĩ đến biện pháp đối phó để giải quyết sớm hơn là điều thực sự cần thiết.
Sau đó hai vợ chồng cùng con cả khí thế ngất trời mà bắt đầu chuyện mua đất mua nhà.
"Gần đây, có một số lô đất ở ngoại ô thủ đô được đưa ra đấu giá. Con nhận được tin rằng chính phủ đã lên kế hoạch bắt đầu phát triển khu đất đó, muốn tạo ra một khu thương mại hay công nghiệp gì đó mới. Giá trị của những khu đất đó con có thể chắc chắn rằng sẽ tăng trưởng khá nhiều trong tương lai, nếu con để không làm gì, bao năm trôi qua cũng có thể kiếm lợi được không ít. ”Ninh Hàn cẩn thận phân tích với cha mẹ.
Đâu phải là kiếm lợi được không ít.
Tô Hân Nghiên trong lòng thầm nghĩ: Trong tương lai, giá trị của những khu đất đó như ngồi tên lửa, tăng lên gấp vạn lần!
Đặc biệt là đất ở thủ đô, cho dù là vùng ngoại ô, đều quý như vàng!
Hơn nữa hiện tại vùng ngoại ô nhưng sau này cũng chưa chắc đó là cùng ngoại ô.
Tô Hân Nghiên nhớ rõ sau này vì phát triển, thủ đô liên tục xây dựng thêm rất nhiều lần, nguyên bản vùng ngoại ô nhanh chóng biến thành trung tâm thành phố.
“Vậy con muốn mua khu đất nào?” Ninh Viễn Hàng nghiêm túc mà dò hỏi con trai.
Việc lớn như thế này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng.
Nhưng sau khi nghe lời này, Ninh Hàn cúi đầu, có vẻ có chút do dự nói.
Xem dáng vẻ này của anh, làm cha mẹ sao lại không hiểu rõ.
Chắc chắn có điều gì muốn nói nhưng lại sợ nói ra ba mẹ sẽ tức giận nên không dám nói.
Rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi, cho dù có can đảm và quyết đoán hơn người bình thường, thì anh vẫn sẽ có một chút do dự và không chắc chắn khi đứng trước sự lựa chọn của con đường mình chọn.
Những lúc như vậy, cha mẹ hãy thúc đẩy con đúng lúc để con có thể quyết tâm hơn.
Nếu đã lựa chọn con đường này, vậy hãy toàn lực ứng phó mà bắt tay vào làm!
“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, đừng lúng túng như vậy, không giống một người đàn ông!” Ninh Viễn Hàng trầm giọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-313.html.]
Ninh Hàn: “……”
“Con muốn từ chức.” Anh dứt khoát bất chấp tất cả, trực tiếp một hơi nói hết: “Thành lập một công ty, mạo hiểm kinh thương.”
Toàn trường lại lần nữa lâm vào bầu không khí yên tĩnh.
Ai cũng không dự đoán được, Ninh Hàn lại muốn tiến một bước lớn như vậy.
Ngay cả Tô Hân Nghiên, cho dù có được trí nhớ của các thế hệ sau coi như bàn tay vàng, cũng cẩn trọng và dè dặt với việc khởi nghiệp kinh doanh riêng, không dám tùy tiện thử sức.
Dù có cẩn thận đến mấy, cũng không dám tùy tiện hay lớn gan mạo hiểm
Đối lập……
Tô Hân Nghiên không thể không thừa nhận, thằng cả có thể trở thành đại lão là thật sự có đạo lý, bọn họ quyết đoán hành động, người bình thường như cô không có khả năng so sánh.
Nhưng Tô Hân Nghiên không chịu sự ảnh hưởng này, không hề sốt sắng hay vội vàng mở tòa soạn.
Cô vẫn thích đi từng bước một.
Ninh Viễn Hàng không suy nghĩ phức tạp như vợ, nghe xong ý kiến của con trai vẫn giữ thái độ như cũ.
"Ba tôn trọng sự lựa chọn của con. Vì con muốn chọn con đường này, con nên cố gắng bước đi và hoàn thành nó thật tốt, sau tất cả ba chỉ có một yêu cầu với con: bất kể con lựa chọn con đường nào , thì ba mong con sẽ không hối hận."
“Ừm, mẹ cũng nghĩ như ba con, nhưng con phải nhớ kỹ, bất luận thế nào, phía sau con đều còn có chúng ta, có việc thì nói ra, chúng ta đều là người một nhà.”
Tô Hân Nghiên nói.
“Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ.”
Ninh Hàn được ba mẹ chống đỡ không khỏi lộ ra nụ cười hưng phấn, toàn thân hưng phấn đến mức tóc tai bay loạn.
Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của con trai cả, vợ chồng Ninh Viễn Hàng cũng nhịn không được cười.
Tại Tại làm khán giả xem toàn bộ quá trình cái hiểu cái không, nhịn không được bên này nhìn một cái, bên kia nhìn xem, sau đó đã bị anh hai ấn cái đầu nhỏ.
“Chuyên tâm ăn bánh trôi đi, lạnh rồi khó ăn.”
Bánh trôi để nguội sẽ trở nên cứng và không ngon.
“A.” Tại Tại vội vàng cho hết chỗ bánh trôi dư lại vào trong miệng nhai nhai, sau đó vừa ăn vừa hàm hồ hồ hỏi: “Có phải anh hai cũng muốn mua đất ?”
Thời điểm ba mẹ và đại ca bàn chuyện, cô bé có thể bắt được chút ý tưởng trên mặt anh hai.
“Ừm, có suy nghĩ một chút.” Ninh Hàng đạm thanh nói.
Đừng tưởng rằng anh chỉ một lòng học tập mà không kiếm được tiền.
Học bổng, phí xuất bản cho các bài báo học thuật, tiền thưởng cho các dự án nghiên cứu thành công và tiền thưởng khi tham gia các cuộc thi học thuật khác nhau, ....
Nói chung, số tiền anh kiếm được không ít hơn của ba mẹ.