Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 319
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:59:00
Lượt xem: 26
Sợ sau khi người ta mua về sẽ hối hận.
Tuy nói cuối cùng không bán tranh, nhưng chuyện này cũng thuyết minh, nhân vật trong tranh của Tại Tại rất có linh tính, cũng rất hấp dẫn người.
Trái lại tranh phong cảnh của cô bé, hay là tranh tĩnh vật, không có nhân vật tồn tại, tuy rằng không kém nhiều, nhưng luôn thiếu đi một phần nào đó.
Đối với vấn đề này, giáo sư Lâm đã chỉ ra cho đồ đệ từ rất sớm.
Nhưng cho tới bây giờ, Tại Tại vẫn chưa thể bứt phá được nút thắt, thực sự vẽ tốt những bức tranh tốt.
Nhưng giờ khắc này, cô bé lại có một trực giác không thể giải thích được.
Cô bé có thể làm được!
Linh cảm chợt dâng lên, Tại Tại không chút suy nghĩ, lấy thùng đựng dụng cụ vẽ tranh của mình ra, nhanh chóng mở nó ra, rồi lại nhanh chóng chọn ra những công cụ và loại màu bản thân cần, sau đó là một buổi đắm mình trong thế giới hội họa.
Lần trước may mắn là phác họa, lúc này cô bé lại muốn sử dụng màu nước một cách thích hợp để tái hiện một cách sống động vẻ đẹp và sự tàn lụi của chùm hoa đó.
Một khi nhập tâm vào cái gì đó thì thời gian trôi qua rất nhanh.
“Tại Tại, đã hơn 10 giờ rồi, sao con vẫn chưa tắm rửa?”
Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa đều đặn, sau đó là tiếng của mẹ cô bé từ bên ngoài, Tại Tại mới nhận ra mình đã vẽ gần bốn tiếng đồng hồ liên tục.
Đây là lần đầu tiên cô bé vẽ tranh nhập tâm như vậy.
Trước kia dù cả ngày thứ bảy và chủ nhật đi theo giáo sư Lâm học tập cả ngày, nhưng trong đó vẫn được nghỉ ngơi mấy phút để thả lỏng, không khác gì với đi học trên trường.
Lúc này vẽ tranh liên tục trong bốn giờ đồng hồ mà không ngừng nghỉ, thời điểm cô bé vừa mới tìm thấy linh cảm nên đã đặt toàn bộ tinh thần vào việc tranh, một loại trạng thái huyền diệu khó giải thích, nên không cảm thấy thân thể khó chịu ở đâu.
Lúc này phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái, đặc biệt là cánh tay cầm bút kia, đặc biệt nhức mỏi đến mức không nhấc nổi.
“Tại Tại, con nghe thấy mẹ nói gì không? Đi tắm rửa nhanh lên rồi còn đi ngủ.”
Tô Hân Nghiên ở ngoài cửa đứng nửa ngày, không nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh gì, lại gõ gõ tiếp, thúc giục con gái.
“Con có ạ, con đi tắm đây.”
Tại Tại lấy lại tinh thần vội vàng lên tiếng.
“Vậy con nhanh lên, mẹ chuẩn bị nước ấm cho con rồi đấy, nhanh lên không nước lạnh.” Tô Hân Nghiên nói.
Tại Tại: “Dạ.”
Nghe thấy tiếng bước chân của mẹ ở ngoài cửa càng lúc càng xa, Tại Tại đứng dậy đi đến trước tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ, đi ra tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cảm thấy toàn thân thoải mái hơn rất nhiều, như được tiếp thêm sức mạnh để tiếp tục vẽ tranh.
Nghĩ là làm.
Đến cả thời gian do dự cũng không có, Tại Tại lại một lần cầm bút vẽ, sa trong thế giới hội họa.
Đừng hỏi.
Lý do ở trên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-319.html.]
Sao vào trong thế giới hội họa đến tận 3,4 giờ rạng sáng mới có thể thoát ra.
Muộn như thế nào rồi thì Tại Tại không biết cụ thể, hiếm khi cô bé thức đêm lâu như vậy nên bây giờ đã buồn ngủ tới mức khó mà mở mắt.
Không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời gác cọ vẽ xuống, kéo theo thân thể mỏi mệt buồn ngủ, lung lay đi về phía hướng giường lớn mềm mại, khi mặt chạm vào gối, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Một giấc này, liền ngủ tới 12 giờ giữa trưa.
Còn may hôm nay là thứ bảy, trường học nghỉ, nếu không theo phương pháp ngủ nướng của cô bé thì phải nghỉ học cả buổi sáng.
Đến lúc đó nếu giáo viên tìm đến nhà, khả năng cô bé liền thảm.
Sau khi ngủ no, Tại Tại mới đầu bù tóc rối dậy, bước xuống nhà như một du hồn.
“Bà nội…… Đói ~”
Giọng nói mềm mại như sáp vừa mới ngủ dậy có chút khàn khàn, nhưng lại lộ ra một giọng vừa đáng thương hề hề vừa đáng yêu.
Bà Ninh đang ở trong phòng khách đan áo len thấy cháu gái cuối cùng cũng từ trên lầu xuống, vội đứng dậy đi vào phòng bếp lấy cháo trứng vịt bác thảo cho con bé.
Một bên nhìn chằm chằm cháu gái ăn cơm, một bên lải nhải.
"Lần sau đừng dậy muộn như vậy, bỏ bữa sáng có hại cho dạ dày, làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn cũng có thể hại thân, hôm nay cũng may ba mẹ cháu đều bận đi làm thủ tục sang tên về giấy tờ đất, còn chưa trở về, bằng không nhìn thấy cháu như vậy, chắc chắn sẽ mắng cho mà xem.”
Bà Ninh tuổi trẻ lúc ấy cũng học vẽ tranh, khi rảnh rỗi có linh cả liền không màng thời gian, không ngủ không nghỉ mà vẽ tranh xuyên đêm ngày.
Cho nên bà có thể hiểu được cô cháu gái nhỏ.
Nhưng hiểu không đại biểu cho việc tán đồng.
Trẻ con không được thức đêm, nếu không quả thực sẽ tổn thương đến cơ thể.
“Con biết sai rồi bà nội.”
Tại Tại một bên uống cháo một bên ngoan ngoãn nghe huấn, ngẫu nhiên sẽ tỏ thái độ thành khẩn mà xin lỗi về sai lầm của bản thân.
Cho đến khi bà Ninh nói đến tận hứng, không hề quở trách cô bé nữa, cô bé mới dám nhẹ nhàng thở dài.
Thật không dễ dàng.
Về sau vẫn không nên thức đêm như vậy nữa, hiện tại có mình bà nội đã đáng sợ như vậy, cô bé không dám tưởng tượng nếu là cả nhà đều tụ tập lại dạy dỗ thì……
Có lẽ sẽ là địa ngục!
Giật mình, Tại Tại ăn cháo nhanh hơn, sau đó cộp cộp cộp chạy lên lầu rửa mặt thay quần áo.
Cố gắng trở lại bình thường và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cho đến khi bố mẹ quay lại.
Phản ứng của Tại Tại còn tính kịp thời, dường như trong khoảng khắc cuối cùng khi mặc xong quần áo, đám người Tô Hân Nghiên đã trở lại.
Hôm nay họ ra chủ yếu là chuyển hẳn mảnh đất mua hôm qua sang tên chính chủ.
Có rất nhiều thủ tục phải thực hiện ở giữa, và việc lấy thông tin danh tính và những thứ tương tự là rất rườm rà.
Vì để mọi việc được hoàn thành sớm nhất có thể, nhân viên của tổ chức buổi đấu giá cũng cố tình làm việc ngoài giờ, không thực sự nghỉ ngơi cho đến khi mọi người đã xong việc.
Xem người ta vội như vậy rồi, đám người Tô Hân Nghiên cũng không định nói hiệu xuất làm việc của họ quá kém.