Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 347
Cập nhật lúc: 2024-10-14 14:39:24
Lượt xem: 13
“Tại Tại.” Tô Hân Nghiên cầm hai cái phong thư đi đến bên người con gái, trong lúc cô bé ngẩng đầu lên thì đưa cho cô bé: “Nào đây cầm lấy đi, đây chính là thù lao của con.”
“Thù lao?” Tại Tại nghi hoặc mà nhận phong thư, sau đó lấy ra hai mươi đồng từ trong đó, tức khắc kinh ngạc cảm thán : “Oa, thật nhiều!”
“Không nhiều lắm, đây cũng chỉ là giá bình thường để thuê một người mẫu.”
Tô Hân Nghiên cười xoa đầu nhỏ của con gái, sau đó lại đi giao một phong bì khác cho con trai.
Ninh Hiên lần đầu tiên dựa vào chính bản thân mà kiếm được tiền, phản ứng không hề bình tĩnh như em gái.
Anh kích động ôm phong thư lại nhảy lên, vui vẻ như muốn phi thăng luôn.
Tất cả mọi người đều buồn cười mà nhìn một màn này, nhưng ai cũng có ý tốt, không ai cười nhạo Ninh Hiên về điều này.
Rốt cuộc bọn họ nếu có thể được nhận một đại hồng bao, hiển nhiên cũng không khác gì anh cả.
“Giữa trưa các con ở lại nơi này ăn cơm cùng với mẹ, hay là về nhà ăn cơm?” Tô Hân Nghiên dò hỏi ý kiến của bọn nhỏ.
Cô không có thời gian để đưa hai con về nhà cho đến khi tan làm vào buổi chiều, nếu hai con chọn về nhà ăn cơm, có lẽ bọn nhỏ sẽ phải tự về.
Đơn giản bên ngoài có xe buýt đưa thẳng về nhà, đi đi lại lại cũng không phiền toái.
“Con muốn ở lại ăn cơm với mẹ.” Tại Tại không chút suy nghĩ mà trả lời.
Kể từ khi mẹ lập nghiệp, mẹ bắt đầu trở nên bận rộn hơn, thậm trí còn bận hơn cả ba ba, tối nào ít nhất ba ba cũng về nhà ngủ, nhưng mẹ lại khác, có đôi khi công ty nhiều việc mẹ còn phải ở lại công ty làm việc xuyên đêm.
Cho nên thời gian ở chung giữa hai mẹ con bị giảm bớt, cảnh này khiến cho Tại Tại chưa phải xa mẹ bao giờ không thích ứng ngay được.
Lúc này có cơ hội, chắc chắn lựa chọn chính là với mẹ.
“Tiểu Hiên thì sao?” Con gái đã bày tỏ ý kiến của mình rồi, chỉ còn ý kiến của con trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-347.html.]
“Lựa chọn của em gái cũng là lựa chọn của con.” Ninh Hiên nói.
Anh còn phải ở lại thỉnh giáo một vài vấn đề với chú Hà, sao có thể tình nguyện về sớm, dù sao cũng đã làm xong bài tập rồi, hôm nay cũng không có tiết, không có gì lo cả.
Tại Tại thì không vậy, buổi tối cô bé còn phải đi học vẽ ở nhà giáo sư Lâm, nhưng vẽ tranh là thứ cô bé thích, nên khi được vẽ tranh, được thỏa sức đam mê, không bao giờ cô bé cảm thấy mệt.
Thấy con gái con trai đã quyết định, Tô Hân Nghiên gật đầu nói: “Vậy được, trước tiên các con ở nơi này chơi trong chốc lát, giữa trưa chúng ta sẽ cùng với dì Ngưu cùng nhau ăn cơm, đến lúc đó sẽ có một em gái nhỏ, hai người các con nhớ phải chiếu cố người ta đấy nhớ chưa?”
Có một căng tin nhỏ trên tầng hai của văn phòng tạp chí, có thể cung cấp bữa ăn cho nhân viên.
Vốn lúc đầu căn tin cũng chỉ là một phòng chứa nhỏ.
Nhưng Tô Hân Nghiên sau đó phát hiện bởi vì công việc quá bận rộn, có một vài nhân viên còn vì làm việc mà bỏ bữa, hoặc có người dứt khoát tùy tiện mua màn thầu hay bánh bao gì đó ở bên ngoài tùy tiện đối phó cho xong, cũng không muốn lãng phí thời gian chạy về nhà ăn cơm.
Con người thời đại ngày nay có lẽ đã xuất thân từ gian khó, nên bất kể đàn ông, phụ nữ hay trẻ con, tất cả đều có sự dẻo dai khi làm việc bằng tất cả sức lực của mình.
Tô Hân Nghiên đã gặp qua rất nhiều công nhân làm việc ở nhà máy, mặc dù không có tiền lương tăng ca, nhưng mỗi ngày đều tự giác tăng ca đến khuya, như thể họ đang cống hiến hết mình cho nhà máy.
Hoặc là nói, họ đang hết mình cống hiến cho sự phát triển và xây dựng đất nước, chỉ vì sự phồn vinh và thịnh vượng của Tổ quốc.
Mà khi làm việc ở công ty của cô, tăng ca thì gấp ba lần tiền lương bình thường, vì để kiếm nhiều tiền, mọi người lại càng ra sức làm việc.
Nhưng ở trong mắt Tô Hân Nghiên, nếu chiến đấu hết mình thì phải ăn uống đầy đủ, nếu không ăn thì làm sao có sức để làm việc?
Cho nên cô đã làm chủ dọn dẹp sạch sẽ phòng chứa đồ cải tạo lại thành một căn tin cho nhân viên, hợp tác với cửa hàng ở dưới lầu, để họ phục vụ những bữa ăn nóng hổi theo yêu cầu mỗi ngày , phải có thịt, có canh trong mỗi suất ăn, còn phải cung cấp đúng giờ cho nhân viên, không được cắt xén nguyên vật liệu.
Như vậy đã là bao ăn cho nhân viên.
Đương nhiên, làm như vậy chắc chắn sẽ tăng thêm một khoản chi phí cho công ty mới chỉ thành lập,, nhưng hai bà chủ Tô Hân Nghiên và Ngưu Bội Dung lại cảm thấy đáng giá.
“Các con muốn ăn gì thì lấy món ấy, lấy xong thì tới văn phòng mẹ ăn cơm.”
Tới giờ ăn cơm, nghĩ căn tin đã nấu xong cơm. Tô Hân Nghiên liền đứng dậy đưa hai con đi căn tin lấy cơm.