Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 350
Cập nhật lúc: 2024-10-15 07:44:19
Lượt xem: 21
Điểm này vẫn luôn làm Ngưu Bội Dung lo lắng.
Cho nên khi nhìn thấy con gái đồng ý làm quen với Tại Tại, cô mới có thể cảm động như vậy.
Một loại cảm xúc vui mừng khi thấy con mình trưởng thành.
Tô Hân Nghiên cũng biết chuyện của Bảo Nhi, rốt cuộc Bảo Nhi không thể rời xa mẹ, cô bé đối với Ngưu Bội Dung có loại giống với chim non, rất ỷ lại vào mẹ.
Nếu Ngưu Bội Dung ở nhà, có thể thấy mẹ, Bảo Nhi còn nguyện ý để ông bà ngoại lại gần chăm sóc, nhưng một khi không thấy được mẹ, cô bé liền sẽ sợ hãi lo âu, đem bản thân giấu ở dưới gầm giường hoặc là trốn ở trong tủ quần áo.
Bộ dáng kia Tô Hân Nghiên đã từng gặp qua một lần, thật sự làm làm người ta đau lòng.
Nhà cô cũng có con cái, thật sự không thể nhìn nổi hình ảnh này.
Cho nên Ngưu Bội Dung cũng không có biện pháp.
Chỉ có thể thẳng thắn với Tô Hân Nghiên, nhận được sự đồng ý của cô, mỗi ngày đi làm đều sẽ đem theo Bảo Nhi lại đây, cũng không để con gái đi đâu cả, chỉ để con gái ở trong văn phòng của mình thôi.
Trên thực tế, lúc trước cô kiên quyết từ chức và chạy ra ngoài khởi nghiệp cùng Tô Hân Nghiên, cũng không thiếu nguyên nhân từ bảo nhi mà ra.
Suy cho cùng, không có đơn vị nào chịu để cô ấy chăm con hàng ngày trong giờ làm việc, nếu có thể làm sếp thì chắc chắn về lịch trình cô ấy cũng tương đối dễ chịu hơn.
Ngưu Bội Dung cũng có một văn phòng riêng, chỉ là không lớn như của Tô Hân Nghiên, ngoại trừ không gian phòng làm việc cần thiết, không gian còn lại bên người cô chỉ có một cái giường nhỏ.
Đó là nơi để Bảo Nhi nghỉ ngơi.
Cho nên hai mẹ con hàng ngày đều không có chỗ ngồi đều lại đây ngồi cùng với Tô Hân Nghiên .
Đơn giản Tô Hân Nghiên cũng không thích không khí tịch mịch khi ăn cơm một mình, nên rất hoan nghênh hai mẹ con lại đây.
Hôm nay nhiều thêm hai chị gái và anh trai, Bảo Nhi cũng chỉ sợ hãi ở lúc gặp mặt một tí, nhưng rất nhanh đã được Tại Tại trấn an.
Tại Tại trước kia hay trước nay đều chưa từng được ở chung với người nhỏ hơn mình.
Ở nhà cô bé là nhỏ nhất, ở trong trường học cô bé cũng là nhỏ nhất, khó có khi được ở chung với một em gái nhỏ hơn mình, Tại Tại cư nhiên lập tức bày khí phái của một người làm chị, rất biết cách chiếu cố em gái.
Thậm chí còn vì làm gương cho em gái nhỏ, lúc cô bé ăn rau không bày ra cái bộ dáng thâm cừu đại hận.
Việc này làm làm Tô Hân Nghiên nhìn rất ngạc nhiên.
Thậm chí cô đang lo về sau có nên hay mang con gái sang bên hay ở chung với Bảo Nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-350.html.]
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, việc học của Tại Tại quá bận, còn có cả ngoại khóa , căn bản không rảnh như vậy.
“Em gái, chúng ta cùng đi ngủ trưa được không?”
Ăn xong cơm trưa, sức mạnh đồng hồ sinh học của Tại Tại quá mạnh mẽ, nên cô bé đã buồn ngủ.
Cô bé ngủ trưa một tiếng mỗi ngày để đảm bảo có đủ năng lượng học vào buổi chiều, sau nhiều năm đã hình thành một cái thói quen.
Mặc dù là ngày nghỉ, thì đồng hồ sinh học này vẫn còn.
“Bên kia của dì có giường, các con có thể qua đi ngủ.” Không cần Tô Hân Nghiên mở miệng, Ngưu Bội Dung đã chủ động nói.
Hiện tại cô còn ước gì để Tại Tại ở chung nhiều với con gái mình hơn.
Nhận được sự đồng ý của mẹ, Tại Tại và Bảo Nhi cùng nhau đi theo Ngưu Bội Dung qua bên kia ngủ trưa.
Mà Ninh Hiên căn bản không buồn ngủ, cũng không muốn ngủ.
Hôm nay anh có mang theo máy ảnh của bản thân qua đây, lúc này con đang nóng lòng muốn đi tìm chú Hà học tập nhiếp ảnh nữa đây.
*
Ninh Viễn Hàng dùng ba vạn đồng để mua 20% cổ phần của nhà máy.
Mà thời điểm mọi người biết được tin tức này, toàn bộ người trong xưởng đều sợ ngây người, xưởng trưởng có quan hệ khá tốt với anh đã đặc biệt qua hỏi chuyện.
“Sao cậu lại bỏ được nhiều tiền như vậy?”
Ngay cả ông làm xưởng trưởng cũng chỉ dám bỏ ra hơn một nghìn thôi.
“Chúng ta thân là lãnh đạo của nhà máy, tự nhiên phải làm tốt tác dụng đi đầu cho toàn bộ công nhân nhìn, hơn nữa nếu phía trên hạ lệnh phải đạt chỉ tiêu, vậy tất nhiên phải nghĩ cách hoàn thành.” Ninh Viễn Hàng đứng đắn trả lời.
“Cho nên cậu định hy sinh cái tôi, thành toàn cho tập thể?”
Vẻ mặt xưởng trưởng kính nể mà nhìn về phía Ninh Viễn Hàng.
Tuy rằng bản thân ông cũng nhiệt tình yêu thương nhà máy này, cũng tin tưởng trong tương lai nó có thể phát triển lâu dài và thậm trí có thể lớn mạnh hơn nữa, nhưng sau tất cả ông cũng không dám dũng cảm bỏ toàn bộ tài sản ra để hi sinh như vậy.
Đương nhiên cũng chủ yếu là bởi vì nhà ông cũng không có nhiều như vậy, rốt cuộc bản thân ông cũng có cả một đại gia đình phải nuôi nữa.
“Hy sinh gì chứ? Việc này cháu cũng chỉ coi như là một loại đầu tư mà thôi, hiện tại dùng nhiều tiền, khẳng định về sau có thể kiếm được càng nhiều, cái khác không đề cập, chỉ riêng việc đợi đến cuối năm nhận tiền hoa hồng từ chỗ cổ phần này, cũng có thể lấy được kha khá, ba vạn đồng này rất nhanh sẽ thu hồi được vốn.”