Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 357
Cập nhật lúc: 2024-10-15 08:22:25
Lượt xem: 21
Như vậy ít nhất sẽ không bị mẹ mắng.
Tô Hân Nghiên sau khi được con trai khuyên nhủ, sắc mặt hòa hoãn xuống, đồng thời cô cũng ý thức được một vấn đề.
—— ý tưởng để cho cả nhà có một chuyến du lịch vui vẻ bên nhau có khả năng không thực hiện được.
Cả nhà này một đám đều là người bận rộn, việc điều phối thời gian thực sự rất khó khăn, cho nên họ chỉ có thể rút được nhiều nhất thời gian hai ngày để đi du lịch khắp nơi.
Đến nỗi chuyện cụ thể muốn đi đâu, cái này phải chậm rãi thương lượng.
Sau khi ăn xong cơm tối, Tại Tại chạy nhanh lên lầu tắm rửa thay quần áo, để bỏ đi cái hương lẩu trên người mình, sau đó cõng cặp sách cộp cộp cộp chạy xuống lầu, định đạp xe đi sang nhà giáo sư Lâm đi học vẽ.
Giờ cô ấy đã tự đi xe về nên không còn phải nhờ người nhà đưa đón nữa.
Dù sao thì bây giờ an ninh của thủ đô rất tốt, mặc dù buổi tối ra ngoài cũng rất an toàn, hơn nữa Tại Tại từ nhỏ đi theo ba ba cùng nhau rèn luyện thân thể, học thuật phòng thân, giá trị vũ lực không thấp.
Người xấu nếu gặp được cô, không biết người xui xẻo là ai đâu.
Cô vừa đẩy chiếc xe đạp ra khỏi khoảng cách giữa hai chiếc xe của ba và mẹ, trước khi nhấc chân lên chân lên thì đột nhiên dừng lại.
Bởi vì cô đột nhiên có một ý tưởng.
Nghĩ đến là làm, cô lập tức vứt bỏ xe đạp, ly thân về phòng đi tìm người.
Mới vừa vừa vào cửa, quả nhiên có thể ngay lập tức nhìn thấy thân ảnh của anh hai ở trên sô fa trong phòng khách, Tại Tại lập tức chạy tới làm nũng: “Anh hai, buổi tối không có chuyện đúng không? Có thể đưa em sang nhà giáo sư Lâm được không?”
“Sao em không tự đi?” Ninh Hàng hỏi lại.
“Em không dám!” Tại Tại mặt không đỏ tâm không loạn mà nói: “Bên ngoài trời tối như vậy, em ra ngoài một mình sẽ sợ hãi đó.”
Ninh Hàng: “……”
Nếu anh tin câu này của em gái mới lạ.
Chỉ là Ninh Hàng không định phá tiểu tâm tư này của em gái, cô cũng chỉ muốn anh trai đưa đi học mà thôi.
Dù sao anh cũng không có việc gì, nên có thể thỏa mãn chút yêu cầu nhỏ này của em gái.
Lo lắng thời gian kéo dài sẽ làm em gái trễ học, Ninh Hàng trực tiếp đứng lên nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-357.html.]
Tại Tại ngây ngốc một chút, ngay sau đó mới hồi phục tinh thần lại, ý thức được anh hai đáp ứng rồi, lập tức kích động mà hoan hô một tiếng, cao hứng phấn chấn như cái đuôi nhỏ đi sau lưng Ninh Hàng.
“Anh hai, em có nặng quá không?”
Tại Tại ngồi trên ghế sau xe đạp, có trăm triệu điểm lo lắng cho mình quá nặng, để anh hai lai quá gian nan.
“Sẽ không.”
Ninh Hàng chỉ cảm thấy đạp xe quá nhẹ nhàng, đánh giá hẳn em gái cũng chỉ nặng ít hơn 90 cân, quá gầy.
Anh hơi hơi nhíu mày, nghĩ thầm chốc về nhớ dặn dò em gái về sau ăn nhiều một chút, lại nghĩ tới bữa tối nay lúc em ấy ăn lẩu còn ăn rất nhiều, lượng cơm không nhỏ chút nào, chủ yếu lượng thịt là nhiều nhất.
Có lẽ thể chất của em ấy là kiểu ăn hoài không mập đi.
“Bên này bên này, anh đi nhầm hướng rồi kìa.”
Tại Tại thấy anh hai nhà mình đạp xe sai hướng, vội chỉ huy anh quay xe đi về đúng hướng.
“Bên này sao?” Ninh Hàng ấn theo chỉ tay của em gái quay xe.
“Đúng đúng đúng, chính là con đường này, anh cứ đi thẳng theo con đường này, cuối cùng rẽ trái, đi khoảng hai trăm mét là được."
Tại Tại một đường chỉ huy anh hai cô đưa đến nơi cần đến.
Cô cũng không trách anh hai quên đường, trước kia anh hai cũng chỉ đưa cô đi vài lần, hơn nữa 5 năm không đã trở lại, theo sự phát triển của kinh tế, thủ đô cũng thay đổi rất lớn, tóm lại là có chút biến hóa, cho nên khi anh hai vừa mới về không quen là chuyện bình thường.
Hiện tại cô chỉ phiền não một chuyện.
Tại Tại đeo cặp sách, đứng ở trước mặt anh hai cô, có chút lo lắng cho anh, nhịn không được thử hỏi: “Nếu không anh chờ em tan học sau đó chúng ta cùng nhau về nhà?”
Cô sợ anh hai nhà mình không biết đường đi, đến lúc đó đi lạc thì cô kiếm đâu ra anh hai chứ?
Mà anh hai lại lớn như vậy, lạc mất thì cô bồi thường sao nổi.
Ninh Hàng dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ của em gái, anh đưa tay nhẹ nhàng gõ lên trán em gái một cái, nhẹ nhàng nói: “Anh có thể nhớ rõ đường, không cần em phải nhọc lòng.”
Đường đi cũng không quá phức tạp, anh ngay từ đầu có chút không quen thuộc, đi qua một lần cũng có thể nhớ được trong khoảng thời gian ngắn.
“A.” Tại Tại che lại cái trán vừa bị đánh, gấp không chờ nổi vẫy tay chào tạm biệt anh hai cô: “Vậy anh nhanh trở về đi, bye bye nha.”
Đây là trả thù vì mình búng trán con bé sao.
Ninh Hàng liếc mắt cái tên vừa rồi còn làm nũng làm nịu, cầu mình đưa con bé tới đi học, chưa nói cái gì, dứt khoát nhanh chóng lưu loát lên xe đi luôn.