Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 364
Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:59:42
Lượt xem: 14
Cô gái bị mắng là đồ ngốc đang ngây ngốc mà giương mắt nhìn phía Tại Tại vẻ mặt dữ tợn, hai mắt trống rỗng đang dần dần có lại cảm xúc.
“Cậu tin tưởng tôi?”
“Vô nghĩa, tôi đương nhiên tin tưởng cô rồi!”
Đọc Tâm Thuật đã nói cho cô biết chân tướng, sao còn không tin chứ.
Tại Tại cũng tin tưởng cô gái trước mắt này không có tâm cơ kia, có thể giải được suy nghĩ lừa cô, hơn nữa người ta cũng không quen biết gì cô, sao biết cô có năng lực này chứ?
Tất nhiên là sẽ không phòng bị gì mà che giấu cảm xúc.
Dường như bị câu nói này của Tại Tại thuyết phục, tự nhiên cô gái lại sinh ra khát vọng sống, cô gái lấy hết sức bắt lấy tay những người đang đỡ, dưới sự nỗ lực của mọi người, rốt cũng cũng lên.
Thành công giải trừ nguy cơ, Tại Tại thoát lực nằm dài ra ở trên hành lang, đôi tay ngăn không được run rẩy.
Cô đang kiệt sức thở hổn hển, phát hiện cằm mình ngứa ran, không khỏi lấy tay áo lau đi, cổ tay áo đồng phục trắng lập tức chảy ra một chút máu.
Cằm cô bị thương.
Không chỉ có như thế, bàn tay của cô cũng bị bầm tím với nhiều mức độ khác nhau, các cơ của cô bị đau nhức do kéo đỡ trọng lượng nặng mà cơ thể không cho phép, có lẽ cơ bị căng tạm thời.
Thắt lưng và bụng vừa mới dính vào lan can thì không sao, đông phục thì khá dày, tuy rằng hơi đau âm ỉ, nhưng không sao cả.
Nhưng da cô lại trắng, dễ dàng lưu lại dấu vết, có thể bầm tím vào ngày hôm sau.
Bức tường bên ngoài của tòa nhà dạy học mới xây này không hề nhẵn bóng mà được trang trí bằng rất nhiều hoa văn gồ ghề, thường nếu vô tình chạm vào sẽ có cảm giác thô ráp và đau nhức, chưa kể nếu ma sát trực tiếp vào như cô.
May mà chỉ bị thương ngoài da, cũng xem như là tốt lắm rồi.
“Ninh Tại Tại, em không sao chứ!”
Chủ nhiệm lớp của cô rất nhanh nhận được tin chạy như bay tới.
Thật sự mà nói, cô muốn cười khi nhìn thấy mấy sợi tóc trên đầu của giáo viên đầu vốn được dùng để che biển Địa Trung Hải bị gió thổi bay lên, để phần đầu trần bên dưới lộ ra ngoài.
Chỉ là vì mặt mũi của thầy giáo, nên cô không dám cười ra thôi.
Cho nên chỉ có thể cố nén, sau đó vì thế mà thân thể run rẩy càng thêm lợi hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-364.html.]
Mà hình ảnh này rơi vào trong mắt thầy chủ nhiệm, chính là học sinh bị thương rất nghiêm trọng, làm ông sợ tới mức tay run cầm cập luôn, muốn đi nâng học sinh dậy, lại sợ gây ra thương tổn gì cho cô bé.
Trong lúc vô thức này, đột nhiên nhớ tới cái gì, ông lập tức quay đầu rống lên với mấy người xung quanh: “Còn thất thần làm gì? Nhanh chân đi báo cảnh sát và gọi xe cứu thương tới! Trong cái trường hợp như thế này còn cần tôi phải dạy các em làm sao à?”
Có người vừa nghe ông nói như vậy, vội vọt vào trong văn phòng cầm lấy điện thoại gọi cho cảnh sát và gọi xe cứu thương tới, còn những người khác thì mỗi người một vẻ.
Chỉ trong chốc lát, cảnh sát cùng xe cứu thương đồng thời đến Trường Cao trung cơ sở hai .
Ngoại trừ người liên quan, các học sinh khác đều bị giáo viên khống chế không cho ra khỏi hiện trường , trong khi nữ sinh nhảy lầu cùng với người mẹ vừa ôm con vừa khóc đã được xe cấp cứu đưa đi. .
Bọn họ đến đi trước bệnh viện kiểm tra thương thế một chút, sau đó lại đi Sở cảnh sát để ghi chép.
Chủ nhiệm lớp không yên tâm, cũng đi theo.
Trước khi ông đi, còn cố ý gọi điện thoại thông báo với cha mẹ của Tại Tại, báo xong chuyện này, , đồng thời bảo phụ huynh học sinh đến trực tiếp bệnh viện gặp họ.
Biết được con gái ở trường học xảy ra chuyện, Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên mặc kệ lúc ấy đang bận làm cái gì, đều vất hết sang một bên, vội vàng đến nơi,
Ở gần trường Cao trung Cơ sở hai có một bệnh viện đa khoa, đám người Tại Tại bị đưa đến nơi đó.
Vết thương của cô, đúng như dự đoán, là vết thương ngoài da.
Chỉ cần rửa sạch một chút, tiêu độc, lại bôi thêm chút thuốc giảm viêm giảm sưng là ổn, ngay cả băng bó cũng không cần.
Chị y tá giúp cô tỉ mỉ xử lý vết thương, vừa thoa thuốc vừa nhẹ nhàng hỏi cô: "Em gái, đau không?"
“Không đau.”
Tại Tại ngẩng cằm, để chị y tá bôi thuốc, không dám lắc đầu, chỉ có thể nhỏ giọng đáp lại sự quan tâm của chị y tá.
Nghe cô nói như vậy, sức tay của chị y tá càng trở nên nhẹ nhàng, bởi vì cô nhìn thấy khóe mắt của cô gái nhỏ hơi đỏ lên, còn có chút nước mắt nhàn nhạt.
Khẳng định là rất đau, nhưng lại không muốn làm người khác lo lắng, mới cố nén nước mắt đi?
Cô không khỏi xót xa đồng thời kinh nể em gái nhỏ này.
Nghe nói đứa nhỏ này thấy việc nghĩa hăng hái làm, cứu một bạn học có ý định tự sát, một thân bị thương này là do cứu người mà ra.
Đứa trẻ tốt như vậy, về sau khẳng định rất tiền đồ.