Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-08-30 14:48:52
Lượt xem: 106

“Bà nội, bà nội…… Cái này, giúp Tại Tại rửa một chút, ai nha!”

Tiểu Tại Tại đang loạng choạng kéo chiếc hộp gỗ nhỏ ra cửa, định lấy ra nhờ bà nội rửa sạch giúp, nhưng lại bị ngưỡng cửa đại khá cao so với chiều cao của bé chặn.

Bé ngây người một chút, cúi đầu nhìn hộp gỗ, thử bê hộp gỗ lên, khiêng lên, nâng lên……

Tất cả đều không khiến cho hộp gỗ qua ngưỡng cửa cao.

Rõ ràng nhìn mẹ lấy thật sự nhẹ nhàng a, như thế nào đến lượt bé lại khó khăn như vậy?

Tiểu Tại Tại phồng má, không cam lòng mà xắn tay áo, hai tay ôm hai bên hộp gỗ, dùng hết sức từ lúc b.ú mẹ đến giờ, nâng lên!

“Lộp cộp!”

Hộp gỗ đột nhiên vang ra khỏi ngưỡng cửa, nặng nề rơi xuống đất, theo quán tính lăn vài vòng.

Sau đó nứt ra.

Tiểu Tại Tại: “!!!”

“Hộp của cháu a a!” Bé vội vàng bước qua ngưỡng cửa và chạy đến kiểm tra chiếc hộp gỗ yêu quý của mình.

“Cháu làm rơi cái gì đấy?” Bà Ninh bị tiếng động ở đấy hấp dẫn, cúi đầu nhìn cái hộp vỡ vụn trên mặt đất, dường như từ trong khe hở có thể nhìn thấy một tia sáng màu vàng nhạt, hoàng kim.

Màu sắc này ...

Như thế nào mà nó giống với chiếc vòng vàng của bà nha? !

Bà Ninh bì hù nhảy dựng, phản xạ có điều kiện bước nhanh ra cửa sân, đem cửa sân đóng kín lại.

Lưng dựa trên cửa, bà thở hổn hển mấy hơi, lại đem hộp gỗ trên mặt đất nâng lên, hướng vào trong phòng.

“Bà nội?”

Giờ phút này biểu tình của bà Ninh quá phức tạp, lượng tin tức quá nhiều, ngược lại làm não Tiểu Tại Tại lẫn lộn, khiến bé không biết phải làm thế nào để tìm ra manh mối.

Bé mê mang lại nghi hoặc, chỉ có thể nhắm mắt mà theo đuôi bà nội vào phòng.

Cảm giác chân tay có điểm luống cuống, cũng không biết nên làm gì.

“Tại Tại làm sai gì rồi sao?” Tiểu Tại Tại nhút nhát sợ sệt hỏi.

Nghe thấy nãi âm của cháu gái nhỏ có chút sợ hãi, bà Ninh lúc này mới hoàn hồn, phát hiện chính mình phản ứng quá lớn, dọa đến cháu gái.

“Không, cháu không có làm sai chuyện gì cả, là bà nội hơi kích động.”

Bà ngồi xổm xuống, cũng không còn bận tâm đến chuyện hộp gỗ có gì, bà vươn tay ôm lấy cháu gái nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về bé giúp bé giảm đi cảm xúc sợ hãi.

Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn rúc vào vòng tay bà, một lúc sau mới bình tĩnh lại.

Bé ngẩng đầu nhỏ nhìn hộp gỗ: “Trong hộp kia có cái gì sao?”

“Ừ.” Bà Ninh biết, hài tử nhà mình từ trước đến nay đều rất thông minh, cũng không gạt bé.

Bà đứng dậy đi vào bếp lấy giẻ lau và quay lại, trước tiên bà lau bề mặt chiếc hộp gỗ để nó dần lộ ra nguyên hình.

Kỳ thật đây là một cái hộp gỗ bình thường, ước chừng to bằng hai lòng bàn tay người trưởng thành, màu đỏ nâu, mặt ngoài có khác một chút hoa văn bình thường trên hộp gỗ, không có khác hoa tinh xảo, chất liệu gỗ cũng bình thường, lại còn hơi cũ chả trách người ta lại bỏ qua hộp gỗ này.

Nhưng bà Ninh xác định chính mình không nhìn lầm, khi gỗ rơi xuống nứt ra cái khe, bà đã thấy hoàng kim.

Hộp gỗ không có khóa, nhưng được gắn chặt bằng một nút ẩn nhỏ.

Sau khi loay hoay một chút, Tiểu Tại Tại cùng bà Ninh đã tìm ra cách để mở chiếc hộp gỗ.

Mang theo sự mong chờ, Tiểu Tại Tại mắt thấy bà nội mở hộp gỗ ra, mà khi bé nhìn vào trong hộp gỗ, lại thất vọng rồi.

“Trống trơn.”

Thanh âm trẻ con mang theo tâm trạng thất vọng.

Bé cảm giác chính mình đã chịu lừa gạt.

“Đứa nhỏ ngốc, không nên xem thường mấy thứ có vẻ bình thường.” Bà Ninh nói với cháu gái nhỏ.

Khi lấy giẻ lau, bà thuận tay đã lấy thêm con d.a.o phay, dặn dò cháu gái cách xa một chút, miễn cho trong chốc lát làm bé bị thương.

Sau khi nhìn thấy Tiểu Tại Tại đứng đằng xa, bà mới giơ con d.a.o phay lên và c.h.é.m mạnh vào đáy hộp gỗ!

“Phanh!” Dưới đất vang lên một tiếng động lớn, gỗ vỡ bay tứ tung, dưới đáy hộp gỗ có một vết nứt, lộ ra khá nhiều vàng.

Bà Ninh không ngừng cố gắng, cho đến khi toàn bộ đáy hộp gỗ bị chặt ra từng mảnh, để bà có thể nhìn rõ thứ bên trong.

“Oa nga ~!” Không biết khi nào Tiểu Tại Tại đã thò đầu qua đây, bé đang bị vàng làm loa cả mắt.

Hóa ra bề ngoài chiếc hộp gỗ này bình thường, nhưng thực chất bên trong có một tầng ngăn cản giúp che đi vàng bên trong.

Có rất nhiều lá vàng được tạo hình tinh xảo, có khảm đá quý, trân châu cùng mấy cây trâm vòng tay hoa tai đáng giá.

Vừa thấy liền biết giá cả xa xỉ, nhưng đều là đồ dành riêng cho những tiểu thư con nhà giàu xã hội cũ.

Thật đúng là ứng với lời nói trước đây của Tiểu Tại Tại, đây là hộp trang điểm.

“Hộp này cháu lấy từ đâu ra?” Lăn lộn một phen, bà Ninh có điểm mệt, liền thuận tay dọn ghế lại đây ngồi.

“Trạm phế phẩm.” Tiểu Tại Tại nói: “Mẹ nhặt cho Tại Tại làm hộp trang điểm.”

Trên thực tế chính là bé muốn.

Bà Ninh nghe vậy, ánh mắt phức tạp mà nhìn Tiểu Tại Tại, giơ tay sờ sờ đầu nhỏ bé: “Bé con của chúng tà là đứa trẻ có vận khí tốt.”

Đây là bà thiệt tình nói.

Tiểu Tại Tại cười rộ lên, ôm chầm lấy bà Ninh: “Tại Tại có vận may, có thể phù hộ bà nội nha.”

“Ha ha ha…… Phù hộ cái gì phù hộ, ta đều đã già cả rồi, chỗ nào còn muốn nhóc con như ngươi tới phù hộ.”

Phù hộ là người c.h.ế.t phù hộ người sống.

Bà đã sống đến cái tuổi này rồi, không biết ngày nào đó phải quy thiên, về sau đến lúc bà tới bảo vệ cháu gái mới đúng.

Lại tới nữa.

Tiểu Tại Tại bũi môi, không cao hứng mà đi che mặt bà nội: “Bà nội sống lâu trăm tuổi, không được lại suy nghĩ loạn!”

Thấy cháu gái không vui, bà Ninh lập tức dỗ bé nói: “Hảo hảo hảo, không nghĩ không nghĩ, giờ cháu ra ngoài chơi để bà dọn dẹp chỗ này nha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-38.html.]

Tính bà ưa sạch sẽ không nhìn nổi đống lộn xộn này.

“Tại Tại tới hỗ trợ.”

Tiểu Tại Tại tích cực mà chạy tới lấy cây chổi cùng cái gầu hót rác lại đây.

Bà cháu hai người hợp lực, đem mảnh đầu gỗ nhỏ đầy đất dọn dẹp sạch sẽ, lại đem hộp gỗ bị c.h.é.m đến vỡ tung toé, tính cả một đống lớn châu báu trang sức bên trong, đựng vào một cái bao, sau đó giấu đi.

Chờ Tô Hân Nghiên trở về lại thương lượng tiếp.

Cái này gia trước mắt là Tô Hân Nghiên làm chủ, tự nhiên sẽ làm theo ý kiến của cô.

Tô Hân Nghiên không ngờ rằng khi về nhà, cô đã được con gái và mẹ chồng cho một bất ngờ lớn.

Ba người cùng nhốt ở phòng trong, vây quanh giường châu báu trang sức, không nói gì sau một lúc lâu.

Tất cả những thứ trong hộp gỗ đều đã được lấy ra Tô Hân Nghiên phát hiện ra chủ nhân của chiếc hộp này thật tâm cơ, không phải Tại Tại đòi chiếc hộp đó có lẽ cô đã bỏ qua chiếc hộp này rồi.

Nguyên lai kia châu báu trang sức trong tầng kép kia còn không phải toàn bộ.

Làm rỗng lớp xen kẽ, rồi dùng xẻng nhỏ cạy lớp ngoài cùng của tấm gỗ mỏng, bên trong có nhồi một vòng tròn mỏng miếng vàng.

Nếu không phải đem tường kép đập vỡ hết, hộp còn bị Tiểu Tại Tại quăng ngã từ cái khe nhìn thấy hoàng kim, có lẽ Tô Hân Nghiên suýt nữa đã bỏ qua .

Những mảnh vàng này dài khoảng 5 cm và rộng 2 cm, với độ dày chỉ một hoặc hai mm.

Lấy một miếng vàng và đặt nó trên tay, trọng lượng nhẹ tối đa cũng khoảng mười gam.

Cô cẩn thận rút tất cả những miếng vàng ra, nhưng không lo lắng về nó, cô tháo toàn bộ hộp gỗ thành những miếng gỗ nhỏ, cho đến khi xác nhận là thật không còn gì cả. Sau đó cô bắt đầu đếm xem tổng tất cả bên trong có gì .

Mười lượng vàng, hai mươi lá vàng, một bộ đầu kim hoàn chỉnh bằng hồng ngọc, và một đôi vòng tay vàng khảm ngọc.

Một bộ đầu kim bao hàm ba viên châu hoa, một đôi bộ diêu, một đôi châu thoa, một đôi hoa tai, một đối vòng ngọc, một đôi nhẫn, một cái vòng cổ.

Trên thực tế, đây chỉ có thể được coi là một đầu kim khá đơn giản.

Tô Hân Nghiên nhớ rõ trước đây cô đã nghe các bài giảng khoa học phổ biến về văn hóa trang phục cổ đại, và giáo sư nói rằng một bộ đầu kim thực sự tinh tế phải có ít nhất 30 hoặc 40 món trang sức.

Nhưng chỉ riêng cái giá của những thứ này thôi đã là khôn lường rồi.

Ít nhất thì đó không phải là thứ mà Ninh gia có thể lấy ra.

Cho nên khi kiểm kê lại có bao nhiêu đồ, Tô Hân Nghiên cùng bà Ninh đồng thời quyết định, muốn đem giấu chuyện này đi, tuyệt đối không thể cho người ngoài biết!

Nhưng vấn đề là, giấu nơi nào mới tốt?

Tô Hân Nghiên còn đang nghiêm túc mà tự hỏi vấn đề này, thì bên kia bà Ninh đã lôi kéo tay Tại Tại cười: “Đây đều là đồ Tại Tại tìm được, đều cất đi, về sau cấp Tại Tại làm của hồi môn.”

Bà Ninh tuy là người già nhưng tâm không già, ánh mắt đều rất thanh minh đâu.

Cũng không bị chỗ vàng đó mê mang tâm trí.

Bà biết rất rõ ràng, mấy thứ này đều là tiểu cháu gái phát hiện, hộp gỗ cũng là thuộc về cháu gái, cùng những người trong nhà khác đều không quan hệ.

Cho nên bọn họ không thể đi ham đồ vật của hài tử.

Chỗ đó, đều là của Tiểu Tại Tại, ai cũng không thể cướp đi.

“Mẹ, ngài cùng hài tử nói cái đó làm gì?” Tô Hân Nghiên day trán, trọng điểm bay giờ không phải là nên giấu nơi nào mới tốt sao?

Như thế nào lại nói đến vấn đề sở hữu vấn đề này làm gì?

“Cái gì cái làm gì? Đây là chuyện quan trọng, phải ngay từ đầu nói rõ ràng minh bạch!” Bà Ninh khó có khi mặt trầm xuống, lộ ra thần sắc không vui.

Bị mẹ chồng trừng mắt nhìn liếc mắt một cái, Tô Hân Nghiên dở khóc dở cười.

“Đồ vật chính là của Tại Tại, con cũng không lấy của con bé mà.”

“Không phải nói con.” Thấy con dâu không hiểu ý mình, bà Ninh dứt khoát liền không nói.(dỗi rồi ...)

Bất quá đến bây giờ, bà mới đột nhiên nhớ tới, kỳ thật con dâu không phải mẹ ruột của mấy đứa cháu trai, chỉ là mấy năm nay con bé đối với bọn nhỏ rất tốt quá, hoàn toàn đối xử giống với với con ruột, thế cho nên làm bà đều đã quên điều này.

Nhưng điều này cũng làm bà Ninh trong lòng khoan khoái vài phần.

Con trai có thể cưới được con dâu hiện tại, là phúc khí bọn họ Ninh gia.

Bà Ninh an tĩnh, Tiểu Tại Tại lại xem đã hiểu TIỂU suy nghĩ của người lớn.

(nhấn mạnh chữ TIỂU nha)

Bé thò lại gần vào giường, tay nhỏ lựa đồ, trừ bỏ cái vòng hồng ngọc kia, mặt khác đều đẩy đến trước mặt mẹ cùng bà nội.

“Tại Tại.” Tiểu Tại Tại cầm chiếu vòng hồng ngọc cho vào túi áo ở gần bụng.

“Mẹ, bà nội, ba ba, anh trai.” Chỉ vào những cái bị bé phân ra từng khu.

Đơn giản mà thô bạo hoàn thành việc phân phối.

Tô Hân Nghiên: “……”

Bà Ninh: “……”

Đứa nhỏ này như thế nào lại làm người ta yêu thích đến thế đâu đâu?

Tô Hân Nghiên nhịn không được bế lên con gái lên hôn một cái, kiêu ngạo mà cười, khen nói: “Tại Tại thật ngoan!”

Cô che chắn tư tưởng của mình.

Nhưng đồ nên thuộc về con gái, phải thuộc về bé, sẽ không phân cho người khác.

Bà Ninh cũng suy nghĩ giống vậy.

Mẹ chồng nàng dâu hai người nghiêm túc dặn hài tử không được đem chuyện này nói ra đi, liền các anh trai cũng đều không nói, đợi bé gật đầu đồng ý rồi mới lừa bé ra ngoài chơi.

Họ nên thảo luận về việc làm thế nào để giấu những thứ này đi?

Giấu ở trong nhà không an toàn, có thể giấu ở bên ngoài càng không an toàn.

Giờ phút này, Tô Hân Nghiên vạn phần hoài niệm tủ sắt ngân hàng tương lai phục vụ.

Hiện tại đương nhiên cũng có loại dịch vụ này, nhưng cô dám lấy ra sao?

Cô cam đoan, chân trước cô vừa gửi vào ngân hàng chân sau có người lén đi báo cáo chuyện này tống cô vào tù,

Cho nên, giấu nơi nào mới tốt đây?

Loading...