Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 392
Cập nhật lúc: 2024-10-16 15:10:05
Lượt xem: 10
Đồng tử Ninh Hiên run lên, anh không ngờ em gái mình không bán được tranh lại muốn bán cho mình.
Nhưng anh là kiểu người thiếu tiền đó sao?
Cho nên anh cố ý làm ra một bộ khinh thường, lấy ra một tờ giấy, cầm bút, viết lên trên mặt giấy, sau đó tư thái tiêu sái đưa cho em gái: “Một ngàn cầm đi, không cần thối lại.”
Tại Tại nghi hoặc mà tiếp nhận tờ giấy, suy nghĩ đầu tiên là đây không phải là một tấm séc à, sau đó cúi đầu vừa thấy, hai chữ giấy nợ viết to đùng đập vào mắt.
Tại Tại: “……”
Nếu không phải trường hợp hiện tại không thích hợp, chắc chắn cô muốn đạp tan cái đầu chó kia ra.
Đúng là đồ con chó!
Vốn định xé luôn cái tờ giấy nợ này ra, nhưng nghĩ lại, Tại Tại vẫn cất nó vào trong túi, có lẽ ngày nào đó anh ba cô có lương tâm phát hiện ra, rồi đưa tiền cho cô thì sao.
Cũng không phải là không có khả năng a.
Cho đến tận bốn giờ chiều, khi buổi triển lãm sắp kết thúc, cô vẫn không tìm được người mình muốn thấy trong đám đông.
Không khỏi có có chút thất vọng
“Thật không tới sao.”
Tuy rằng sớm biết đối phương khả năng không tới, nhưng đáy lòng vẫn không nhịn được có chút chờ mong, rốt cuộc khoảng khắc cô đưa tấm vé kia, cũng hy vọng người bên kia sẽ đến.
Đáng tiếc.
Ngay khi ý nghĩ này lướt qua trong đầu, một gương mặt tuấn tú sạch sẽ hiện lên trong mắt Tại Tại.
Hai tròng mắt của cô hơi hơi trợn to, rõ ràng đang vui vẻ.
Không cần suy nghĩ, Tại Tại lập tức vứt bỏ anh ba, chạy đến trước mặt người nọ: “Anh Cố, anh thật sự đã tới!”
“Xin lỗi, đã tới chậm.”
Cố Diệp Chu thở phào một hơi, vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, có thể thấy anh đến đây rất vội, đến tham gia cuộc triển lãm tranh đầu tiên trong cuộc đời của Tại tại.
Bỏ đi, là bốn bỏ năm lên triển lãm tranh.
“Anh nói này cái con nhóc thối này sao em chạy nhanh vậy, thì ra là cậu à.” Ninh Hiên lạc hậu một bước đi tới, chào hỏi với anh em tốt Cố Diệp Chu.
Trong mấy năm Trung học đã trở thành anh em chí cốt của nhau.
Vào ngày triển lãm bắt đầu, Cố Diệp Chu vốn đã cố ý sắp xếp thời gian tới, chỉ là không dự đoán được giáo sư sẽ tiếp nhận một khoa giải phẫu, muốn anh đi làm trợ thủ, cho nên trì hoãn đến bây giờ mới chạy tới.
Còn may, tính ra anh vẫn đến kịp thời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-392.html.]
Sau khi Tại Tại nhìn thấy Cố Diệp Chu thật sự tới thì tâm tình vẫn luôn rất tốt, tranh thủ thời gian trước khi buổi triển lãm kết thúc thì dẫn Cố Diệp Chu đi thăm quan.
Tuy rằng đã bán đi mất một bộ trong đó, nhưng trước khi buổi buổi triển lãm kết thúc, thì những bức tranh đó vẫn được đặt ở nơi này cho mọi người thưởng thức.
Cho đến khi kết thúc triển lãm, nó sẽ được đóng gói tốt và trả lại cho người mua.
Cố Diệp Chu lần lượt thưởng thức từng bức tranh của Tại Tại , cuối cùng ở trước mặt 《 câu đố 》.
Nói thật, đây là lần đầu tiên anh thấy bức tranh này.
Khoảng thời gian trước, Tại Tại chạy tới nói với anh, cô lấy anh làm người mẫu, vẽ một bức tranh để cho giáo sư đem đi để ở cuộc triển lãm, khi hỏi ý kiến của anh, anh đã đồng ý không hề suy nghĩ.
Bởi vì căn bản anh không để ý tới chuyện này.
Mà lúc này, đứng trước bức chân dung gần như là chân dung của chính mình anh lại có một cảm giác vô cùng phức tạp và ảo diệu.
Có lẽ sẽ cùng loại với cảm xúc này, thì ra khi mình ở trong tranh, lại làm mình cảm thấy mới mẻ và có chút xa lạ.
Thậm trí anh còn có chút không nhận ra, người ở trong tranh kia thật ra có phải là anh hay không.
“Vì sao nó lại mang tên là《 câu đố 》?”
Cố Diệp Chu chỉ đơn thuần cảm thấy tò mò.
Đầu ngón tay của Tại Tại nắm chặt lòng bàn tay, nhưng không có che giấu: "Bởi vì em không thể nhìn thấu anh."
Một ngữ hai ý nghĩa.
Nhưng Cố Diệp Chu lại nghe hiểu.
Anh khẽ cười một tiếng, cảm thán nói: “Thì ra anh ở trong mắt em lại là bộ dáng này à.”
“Hi hi…… có phải em vẽ anh soái lắm đúng không?”
Tại Tại với vẻ mặt cầu khen ngợi đắc ý nhỏ.
“Ừm.” Cố Diệp Chu gật đầu, thừa nhận điểm này.
Anh được vẽ không phải là soái, mà là mỹ, một loại vẻ đẹp siêu việt không giới hạn và có chút bí ẩn, khả năng chỉ có người tinh tế lắm, mới có thể khai quật ra được, khám phá ra vẻ đẹp tiềm ẩn.
Tại Tại không nhìn thấu trên mặt Cố Diệp Chu đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô lại có thể nhìn ra anh cũng đang thích bức tranh này.
Nhưng vì bảo hiểm một chút, cô vẫn hỏi thêm một câu: “Anh Cố có thích bức tranh này chứ?”
Cố Diệp Chu không chút do dự gật đầu: “Thích.”
Sau khi nhận được câu trả lời đã được khẳn định của Cố Diệp Chu, cô thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười: "Anh thích thì tốt quá, đây là món quà đáp lễ mà em định tặng lại cho anh."