Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-09-01 08:41:19
Lượt xem: 102
“Tại Tại, cùng bà nội về nhà ăn cơm cơm đi?”
Mắt thấy trời sắp tối, bên kia con dâu cũng chưa xong xong, bà Ninh lo lắng bọn nhỏ bị đói, lại đây dỗ Tiểu Tại Tại trở về.
Đưa đứa nhỏ nhất về, mặt khác mấy đứa lớn tự nhiên cũng sẽ đi theo.
“Chờ mẹ cơ.” Tiểu Tại Tại tránh bà nội, không muốn cùng bà nội về.
Chẳng sợ cái bụng nhỏ của bé đói đến mức kêu ục ục, vẫn kiên trì suy nghĩ ở bên cạnh mẹ bảo vệ mẹ, phòng ngừa còn có người vừa mới chạy ra khi dễ mẹ bé.
“Cháu đứa nhỏ này……” Bà Ninh có chút bất đắc dĩ, đành phải cùng chờ với Tại Tại.
Cũng may bên kia Tô Hân Nghiên cũng sắp kết thúc.
Thôn dân cùng nhóm thanh niên trí thức trên cơ bản đã toàn bộ nhận lương thực xong, chỉ dư lại vài cán bộ thôn.
Điều này rất dễ xử lý, mọi người chỉ cần nhấn một dấu tay để nhận phần lương thực riêng mình.
Tô Hân Nghiên cũng nhận lương phần của nhà mình.
Không tính Ninh Viễn Hàng, Ninh gia tổng cộng có sáu người, có thể nhận 1800 cân lương thực, không có tiền, tổng số công điểm chính vừa lúc triệt tiêu tổng ngạch lương thực.
Này đã xem là kết quả tốt.
Ninh gia khá nhiều người, nhưng lao động chân chính thì cũng chỉ có Tô Hân Nghiên.
Nếu không phải cô một người có thể kiếm bằng công điểm của hai người, hơn nữa mấy ngày nghỉ, anh em Ninh Hàn đều sẽ tới hỗ trợ làm việc, cũng có thể kiếm thêm một ít công điểm nếu không Ninh gia phải thêm tiền.
Năm vừa rồi nhận lương thực phải thêm tiền, năm nay khó có khi không phải nợ, Tô Hân Nghiên rất vui vẻ.
“Lại đây hỗ trợ dọn lương thực.” Kiểm kê xong phần lương thực thuộc về nhà bọn họ, cô vẫy tay kêu mọi người trong nhà tới hỗ trợ.
Ninh Hàn đầu tàu nên khá gương mẫu, mỗi tay tay một túi, khiêng hai túi lương thực, liền trở về.
Tô Hân Nghiên cũng cố gắng hết sức mà khiêng lên hai túi, Ninh Hàng cùng Ninh Hiên hai huynh đệ sức lực nhỏ hơn một ít, chỉ có thể cùng nhau hợp lực nâng một túi.
Tiểu Tại Tại đi theo bà Ninh lưu lại tại chỗ, trông coi lương thực dư lại, chờ Tô Hân Nghiên cùng anh em Ninh Gia đem lương thực về tiếp.
Một túi lương thực có một trăm cân, 1800 cân, ít nói cũng phải vận ba bốn lần.(Mình tra mạng rồi ở bên đấy 2 cân của họ chỉ bằng 1kg thôi. Lúc đầu còn thấy quái quái hởi sao khỏe thế thì ra là vậy.)
Cuối cùng một chuyến, bà Ninh cũng cùng nhau hỗ trợ bê một túi, Tiểu Tại Tại đuổi theo bà, chăm chỉ giơ tay lên và giúp bà đỡ bao lương.
Không biết có thể giảm bớt ít nhiều gánh nặng, nhưng chỉ cần có thể giúp được bà nội liền tốt.
Đáng tiếc cái nguyện vọng tốt đẹp này đã bị ngăn trở.
“Tại Tại lại đây, đừng qua đó cho bà nội thêm phiền.” Tô Hân Nghiên nghiêm túc mà gọi con gái tới bên người.
Hành động này của con gái quá nguy hiểm, hơi chút không chú ý cái, rất có thể sẽ làm bà nội bé vướng ngã, mà kia túi lương thực nặng như vậy, nếu không cẩn thận đổ, có thể sẽ đổ lên người bé con.
Cái hình ảnh kia Tô Hân Nghiên không dám tưởng tượng, cô nhắm mắt, gắt gao mà đem hài tử ở bên người.
Đương nhiên, cũng phải cùng cô có khoảng cách nhất định an toàn.
Cô còn khiêng hai túi lương thực to đâu.
Cuối cùng sau khi vận chuyển hết lương thực về nhà, mọi người đều mệt đến mức thở hổn hển, cả người ngồi sụp xuống ghế đẩu, bất động, để mồ hôi trên trán chảy dài trên má.
Tiểu Tại Tại là người duy nhất trong nhà không cảm thấy mệt mỏi nhưng bé lại thấy đói.
Cái bụng nhỏ kêu đến mức vang cả trời, như bên trong có người độ kiếp.
Tô Hân Nghiên- vốn định nghỉ ngơi một chút nhếch khóe miệng, vẫn nhận mệnh mà kéo thân thể bủn rủn bò dậy, đi phòng bếp nấu cơm.
Cô lười nấu phức tạp, dứt khoát làm một nồi to canh trứng gà rau xanh đơn giản.
Mỗi người một một chén lớn, cả nhà đều ăn đến no.
Tiểu Tại Tại là người thứ nhất ăn xong, bé ngoan ngoãn đem chén đũa của chính mình ra phòng bếp, sau đó chạy ra ngoài ngồi xổm trước đống lương thực để xem.
“Em nhìn cái gì đâu?” Ninh Hiên cất bát đũa đi, vừa đi ra liền thấy em gái đang nhìn chằm chằm đống lương thực, liền tò mò đi tới.
Ngó trái ngó phải, thấy thế nào cũng không thể nhìn ra đống lương thực này có cái gì đặc biệt.
Mà cứ nhìn như vậy, lương thực cũng không có khả năng biến ra nhiều hoặc là biến thiếu.
“Muốn uống chè đậu xanh.” Tiểu Tại Tại chép chép cái miệng nhỏ, khóe miệng có chút nước miếng chảy ra.
Nguyên lai là thèm.
Chính là, Ninh Hiên có điểm rối rắm nói: “Nhưng em vừa mới ăn cơm no mà.”
Em gái như vậy có thể ăn nhiều như vậy sao? Nếu về sau anh nuôi không nổi thì làm sao bây giờ?
Tiểu Hiên người luôn quyết tâm nuôi em gái của mình khi lớn lên, bắt đầu tính toán xem mình sẽ phải kiếm được bao nhiêu điểm công việc để có thể nuôi em gái mình béo lên.
Vẫn chưa tính xong, Tô Hân Nghiên đã tới đây đem bọn họ đuổi đi.
“Mẹ muốn đem lương thực cất đi, hai ngươi đi ra chỗ khác chơi chơi, đừng ở nơi này chặn đường.”
“Nga.” Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hiên có chút buồn bã mà đi ra chỗ khác.
Ninh Hàn tắc tự giác tới đây hỗ trợ.
Trong phòng bếp nhà bọn họ có cái lu siêu cấp lớn, có thể chứa năm cái Tiểu Tại Tại!
Lương thực đều được đựng ở lu, lại cho một khối đa to đặt lên trên nắp, là có thể phòng chuột, càng có thể chống bụi phòng ẩm, giúp lương thực chứa đựng lâu dài, không dễ hỏng.
Tô Hân Nghiên nhấc phiến đá trên cái lọ và lấy hết số ngũ cốc còn lại trong đó ra, sau đó cùng với Ninh hàn xếp các khẩu phần mới được phân phối vào các túi ngay ngắn, rồi đặt số lương thực cũ lên trên đầu.
Muốn đem lương thực cũ ăn xong, rồi mới có thể ăn lương thực mới.
Trước khi đậy phiến đá, cô lấy một cái bát, lấy một bát đậu xanh, rồi sau đó cho chỗ đó đi ngân với nước để mai nấu chè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-41.html.]
Con gái nói muốn uống chè đậu xanh, Tô Hân Nghiên nghe thấy.
Các loại ngũ cốc do thôn phân không phải là tất cả các loại ngũ cốc mịn như lúa mì và gạo, mà còn là các loại ngũ cốc thô như khoai lang, khoai môn và các loại đậu khác nhau.
Đây cũng là không có biện pháp, có thể loại tiểu mạch cùng lúa mà cũng liền nhiều như vậy, sản lượng cũng là tương đối cố định.
Mà nộp thuế lương yêu cầu chủ yếu là lương thực tinh, trừ số đã nộp thuế đi, cũng không còn lại nhiều, chỗ nào có thể phân cho nhà nào cũng là lương thực tinh?
Trong làng có một cái cối xay hạt, trước khi chia thóc đều đã được tuốt hạt bỏ vỏ.
Sẽ có khá nhiều trấu cám, mỗi nhà mỗi hộ đều được phân hai túi lớn, cho gà vịt ăn.
Cũng có một số hộ thực sự nghèo, sẽ ăn những thứ này.
Tuy khó ăn, nhưng có thể lấp đầy bụng.
*
Đại hội phân lương qua đi liền chính thức tiến vào thời kỳ nông nhàn, từng nhà đều bắt đầu thảnh thơi.
Không còn chuyện khác, thì đi làm mai.
Người nhà quê , quanh năm suốt tháng, cũng cũng chỉ có khoảng thời gian này là nhàn, mới có thời gian đi tương xem đối tượng, tổ chức đám cưới, có một số nhà thì sửa nhá, vây nhà mới.
Tô Hân Nghiên từ sớm đã tìm hai hộ quen biết, mời mỗi hộ hai trai tráng lao động, tới hỗ trợ sửa nhà.
Cô mời chính là nhà Trần Tam cùng nhà Nhị Béo.
Khoảng cách hai nhà này là ở gần với nhà bọn họ nhất, qua lại tương đối tiện.
Nhà Trần tam gia tới là hai cha con, cha tên là Trần Tam, con thì tên là Trần Tam Đại, lúc trước lần đầu tiên nghe thấy tên này, Tô Hân Nghiên có hơi bất ngờ, nhà Trần Tam này đặt tên phi thường đơn giản mà thô bạo.
Nhà Nhị Béo cũng là hai cha con, bọn họ cũng đồng dạng họ Trần, bất quá tên dễ nghe một chút, ba ba kêu Trần Kiên, con trai tên Trần Tử Trùng.
Bốn người sáng sớm đã đến trước cảu nhà Ninh gia.
Tô Hân Nghiên sớm đã chờ bọn họ.
Vừa thấy người tới, vội vàng cười mời mọi người vào cửa, lại đưa cho mỗi người một chén nước ấm.
Trần Tam Đại cầm chén, uống một ngụm, cảm giác khá ngọt, hẳn là cho đường, trên mặt tươi cười: “Chúng ta đều là hàng xóm, không cần khách khí như vậy.”
“Đây là chỗ nào nói, mọi người tốt bụng lại đây hỗ trợ, cháu không chiêu đãi tốt thì làm sao được.” Tô Hân Nghiên cười nói.
Nhà bọn họ chỉ cần đơn giản cải biến một chút, cũng không phải là công trình lớn, đại khái hai ba ngày là có thể hoàn thiện, cho nên thời điểm đi mời người hỗ trợ, bọn họ đều cự tuyệt tiền công, chỉ nói là hàng xóm giúp đỡ cho nhau.
Nhân gia hảo tâm, cô tự nhiên không thể bạc đãi.
Tiền công không cần cấp, nhưng là bao ăn bao uống là phải chu đáo, cũng không thể khiến người ta làm không công.
Trong nhà khí thế ngất trời khởi công, leng keng leng keng không dứt bên tai, nhưng sẽ không làm phiền đến nhà khác.
Bởi vì anh em Ninh Hàn từ sáng sớm cũng đã đi học, mà Tiểu Tại Tại đã cùng bà nội Ninh ra ngoài, đi đất phần trăm nhà mình hái rau, chuẩn bị lấy về đi chiêu đãi khách nhân.
Đã giữa tháng mười hai.
Trận tuyết đầu tiên vừa mới rơi mấy ngày trước, lớp tuyết mỏng còn chưa đóng thành vảy nhưng đã bị ánh nắng mặt trời làm khô và bốc hơi hoàn toàn, chỉ còn lại vài giọt nước trong suốt như pha lê.
Trong đất chỉ còn lại chút rau dưa , hầu như là loại rau chịu lạnh.
Hiện tại, còn miễn cưỡng có thể loại, chờ quá nửa tháng, qua tết Nguyên Đán, thời tiết sẽ càng lạnh, đến lúc đó, đất cũng chẳng còn lại loại rau dư gì.
Đến lúc đó, bọn họ chỉ có thể dùng ăn dưa muối, chờ đến đầu xuân năm sau, mới có thể ăn mẻ rau dưa mới.
Tiểu Tại Tại đi theo bà nội chọn nửa ngày, cũng chỉ chọn được vài củ cải trắng và cải thảo.
“Hái rau về nấu canh.” Bé ôm một búp cải trắng hì hì cười nói.
Vì chiêu đãi khách nhân tới hỗ trợ làm việc, Tô Hân Nghiên hôm qua đã đi mua chút thịt heo cùng xương, chuẩn bị nấu một nồi canh xương hầm to, sau đó cho chút rau cải vào.
Bát canh nóng hổi ăn trong bát to vừa thơm, vừa ngon lại xua được lạnh.
“Này Tô muội tử cũng thật là!”
“Đúng vậy, cô là người tốt.”
……
Giữa trưa thời điểm nghỉ tạm, bốn người mỗi người một bát canh to, từng ngụm từng ngụm mà ăn canh xương, đối với Tô Hân Nghiên lại thêm khen ngợi.
Nguyên bản bọn họ cho rằng Tô Hân Nghiên cũng chỉ cho bọn họ mấy cái bánh bột ngô là tốt rồi, không nghĩ tới người ta lại khá tốt, này không khỏi làm mấy người cảm thán liên tục.
Giúp một chuyến này, giá trị!
Đã ăn no mà thức ăn lại có dầu mỡ, làm việc gì cũng có động lực.
Nguyên bản dự tính ba ngày mới có thể hoàn thành công việc, mà hai ngày bọn họ đã làm xong.
Ngày sửa xong nhà, Tô Hân Nghiên còn đuổi theo, tặng mỗi nhà một hũ tương thịt coi như là quà tạ lễ.
“Chỗ tương này đều do cháu tự làm, mọi người lấy về đi cho chị dâu cùng bọn nhỏ nếm thử.”
Nhìn hũ tương thịt, Trần Tử Trùng có chút ngượng ngùng, gương mặt có màu da bánh mật đỏ ửng: “ Dì Tô , chúng ta tới đây hỗ trợ, việc làm ít, mà ăn khá nhiều thứ tốt, hiện tại còn lấy hũ tương thịt này, như thế nào không biết xấu hổ đâu?”
Tô Hân Nghiên theo bối phận của chồng, cùng Trần Kiên là đồng lứa, cho nên thân là con trai Trần Kiên- Trần Tử Trùng, chẳng sợ tuổi còn lớn hơn Tô Hân Nghiên, cũng phải gọi cô một tiếng dì.
“Có cái gì phải xấu hổ đâu?”
Tô Hân Nghiên đem hũ tương thịt nhét vào trong tay bọn họ: “Muốn nói ngượng ngùng cũng là ta, mọi người làm hai ngày công, cũng không có tiền công, chỉ có thể đưa chút vật nhỏ biểu biểu lòng biết ơn.”
Cô nói một cách chân thành, nhà họ Trần nghe thấy có lí nên không khách sáo từ chối.
Nếu cứ tiếp tục từ chối, sẽ gây tình cảnh quá khách sáo, sẽ làm tổn thương mối quan hệ giữa hai bên.